Liễu Đông ngừng một lúc mới gửi lại tin nhắn: “Không sao rồi, chỉ là dì Tuyết không báo cảnh sát, cũng không cho phép tôi hỏi nhiều, nói là vấn đề tình cảm, người đàn ông đó không chấp nhận chia tay nên mới chém dì ấy.”
Liễu Đông biết nguyên nhân này rất khó chấp nhận, bởi vì như vậy là đang chứng tỏ cuộc sống riêng tư của dì Tuyết rất loạn. Qua lại với Tần Hạo, lại còn tranh chấp tình cảm với một người đàn ông khác. Cậu thật sự không hiểu nổi dì Tuyết nữa rồi.
“Thì ra là như vậy. Thế thì phải xử lý cho gọn gàng, đề phòng lại có thêm lần sau.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, gửi tin nhắn. Cứ nghĩ đến việc Đường Tuyết Mai uy hiếp bố cô là cô lại chịu không được, tốt nhất là bị chém chết đi cho vừa mắt.
Trò chuyện với Liễu Đông một lát, Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, chuyện của bố em thế nào rồi?” Dĩ nhiên Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nhất vẫn là chuyện này. Bây giờ cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh cũng phải giúp cô giải quyết đi chứ.
Triệu Húc Hàn thấy tin nhắn, khẽ nhíu mày: “Đừng nôn nóng. Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đều đang trong tầm kiểm soát, không có cơ hội hại bố em đâu. Chuyện này sẽ nhanh chóng ‘cháy nhà ra mặt chuột’ thôi.”
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới yên tâm. Chỉ cần có anh bảo đảm, cô rất tin tưởng.
“Cảm ơn anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt gửi kèm một icon mua-ha~.
Triệu Húc Hàn thấy biểu cảm này thì khóe miệng khẽ cong lên, sau đó đáp lại: “Úy Mẫn Nhi có làm khó em không?”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cũng cong lên.
“Nếu anh Hàn không tiếc cô ta thì chỉ có chuyện em ức hiếp cô ta thôi.”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, “Không cần nể mặt anh.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả, người đàn ông này thật sự làm cô rất vui.
“Sao Triệu Vân Sâm cũng ở đây? Tên này đáng ghét lắm.” Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp.
“Có bản lĩnh thì em đuổi nó đi đi. Anh còn phải giữ mặt mũi cho bố anh.” Triệu Húc Hàn trả lời.
“Anh không sợ bố anh ghét em à?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch mày, gửi lại tin nhắn.
Triệu Húc Hàn hồi âm: “Anh thích là được.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy câu này, đôi mắt lập tức trừng lớn hết cỡ để đọc cho rõ. Câu này có phải là đang bày tỏ với cô không?
“Anh đang bận. Nhớ chăm chỉ huấn luyện, làm cơm thật ngon.” Triệu Húc Hàn kết thúc cuộc nói chuyện.
Kỷ Hi Nguyệt đọc mà khóe miệng không nhịn được cong lên. Haha, tên này có ý gì đây?
Lẽ nào cuộc cãi vã đêm qua đã làm anh thông suốt?
Cuộc sống yên lành của cô đã đến rồi?
Úy Mẫn Nhi và Triệu Vân Sâm không phải đến ngăn cản bọn họ, mà là đến trợ giúp?
Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc thả hồn theo mây, miên man suy nghĩ, đôi môi càng lúc càng cong ên, đại ma vương đã bắt đầu thích cô rồi ư?
Đúng như những gì thím Lý nói, người đàn ông này chỉ là không biết dỗ dành phụ nữ, không hiểu phải giải quyết vấn đề tình cảm như thế nào.
Nhưng thích là được rồi, cô có đủ thời gian để cùng anh dây dưa từ từ. Cô phải chăm sóc, dạy dỗ anh trở thành một người đàn ông biết chiều chuộng phụ nữ như bao người đàn ông bình thường mới được.
Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ ngâm nga một ca khúc, xem ra tối qua cô giở trò hờn mát đã có hiệu nghiệm.
Ngủ một giấc trưa xong, cô xuống lầu, nhìn thấy Long Bân đang ở trong phòng khách chờ đợi, còn Úy Mẫn Nhi thì đang đánh đàn piano.
Cây đàn piano này từ trước tới giờ vẫn luôn phủ lại, Kỷ Hi Nguyệt cũng không mấy chú ý, nhưng bây giờ được Úy Mẫn Nhi mở ra, cô mới biết là cây dương cầm cỡ lớn ba chân màu trắng.
Kỹ năng chơi piano của Úy Mẫn Nhi rõ ràng rất xuất sắc, Kỷ Hi Nguyệt cho dù không biết đánh cũng có thể nghe ra được.
Bản nhạc rất hay, làm tăng thêm vẻ tao nhã và ngọt ngào cho một buổi chiều đẹp trời. Bác Vương đứng một bên cũng nhắm mắt thưởng thức say mê.
Triệu Vân Sâm nằm nghênh ngang trên chiếc sô pha lớn, dáng vẻ rõ ràng của một vị đại thiếu gia ăn chơi trác táng.
Thế nhưng cái dáng dấp này, thật sự xem đây như là của cậu ta?