Triệu Húc Hàn cũng không trả lời lại, vứt điện thoại sang một bên tập trung giải quyết công việc. Tiêu Ân thấy gương mặt vốn đóng băng của cậu chủ hình như đã có chút ấm áp, chắc mẩm tin nhắn vừa rồi là anh gửi cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn không hồi âm thì mím mím môi. Dù sao cũng tới văn phòng của anh, tới rồi hỏi lại cho rõ ràng.
Nhưng nhìn bức ảnh cô cứ cảm thấy lo lắng, rốt cuộc là Đường Tuyết Mai đã đưa cho bố cô thứ gì?
Mà chuyện bố cô xử lý Tần Hạo và Đường Tuyết Mai cũng thực sự quá khoan dung, bên trong chắc hẳn là có chuyện gì đó mà cô không biết.
Nhưng bố cô không nói, cô chỉ còn cách nhờ đại ma vương điều tra.
Chốc lát sau, cô từ hầm để xe lên tầng cao nhất, nơi đặt văn phòng rộng lớn đến dọa người của Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân đưa Kỷ Hi Nguyệt vào. Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi sau bàn làm việc, mắt nhìn vào máy tính, khuôn mặt đẹp trai không có chút biểu cảm, dửng dưng hờ hững như một vị chân nhân.
Tiêu Ân thầm giật mình, vội vàng ra ngoài đóng cửa lại. Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Hàn, em đến rồi.”
Triệu Húc Hàn không đáp lại, nhưng vẫn ngước mắt lên liếc cô một cái.
Kỷ Hi Nguyệt có chút đau não, ý gì đây?
“Anh Hàn, tối nay mình về biệt thự bán sơn Ngự Cảnh sao? Phải ở lại đó bao lâu?” Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở chiếc sô pha lớn đối diện.
“Nửa tháng.” Triệu Húc Hàn miễn cưỡng mở miệng.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Không phải đấy chứ? Đài truyền hình vừa cho cô nghĩ nửa tháng, bây giờ phải tới bán sơn Ngự Cảnh sống nửa tháng, đây có khác gì là anh đang cho cô nghĩ phép đâu?
Bây giờ cô đã chắc chắn một điều, đó là hai đài truyền hình Hương Thành và Cảng Long đều được Triệu Thị thu mua.
“Đài truyền hình vừa cho em nghĩ phép nửa tháng, là ý của anh Hàn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.
“Ừm. Em phải tăng cường huấn luyện. Mới đánh nhau với hung thủ mà đã mệt như vậy, chứng tỏ là thân thủ còn quá kém. Bắt đầu từ ngày mai em sẽ được huấn luyện cấp tốc ở biệt thự bán sơn, Long Bân sẽ làm huấn luyện viên của em.” Triệu Húc Hàn nói thẳng vào vấn đề.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Không phải Úy Mẫn Nhi cũng ở đó sao?”
“Phải.” Triệu Húc Hàn nhướng mắt nhìn phản ứng của cô.
“Anh Hàn, em không phản đối chuyện huấn luyện, nhưng Úy Mẫn Nhi cũng ở đó, tại sao em phải sống cùng cô ta? Em không có thời gian để đối phó với cô ta đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Triệu Húc Hàn thầm nghĩ, người phụ nữ này quả nhiên đã tức giận.
“Cô ấy nói muốn gặp em. Anh trai của cô ấy sau khi quay về thì hết lời khen ngợi em trước mặt cô ấy, cho nên Úy Mẫn Nhi không phục, đương nhiên muốn qua đây để xem em đủ tư cách để làm chủ mẫu của Triệu gia không.” Triệu Húc Hàn từ tốn nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sờ, hờn mát nói: “Ai muốn làm chủ mẫu của Triệu gia chứ! Điều kiện nhiều như vậy, em cũng không phải là thần thánh. Em không muốn làm đâu. Anh Hàn tự đối phó với cô ta đi!”
Triệu Húc Hàn đột nhiên đập mạnh một cái lên bàn, sắc mặt đen lại, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt mang đầy vẻ phẫn nộ.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, mém chút nửa bật dậy khỏi sô pha. Mẹ kiếp, đại ma vương nổi giận rồi.
“À thì, anh Hàn này, thực tế là em không thể đấu lại Úy Mẫn Nhi. Đó chẳng phải là người mà Triệu gia anh đã chọn làm chủ mẫu của Triệu gia sao? Em làm sao sánh với cô ta được.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
Triệu Húc Hàn tức không chịu được, anh ra khỏi bàn làm việc, bước tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Lẽ nào tên này vẫn muốn áp dụng biện pháp cưỡng chế với cô sao?
“Là ai nói muốn đứng bên cạnh anh? Muốn học tập để đối mặt với nguy hiểm? Em đang định nuốt lời đúng không?” Giọng nói của Triệu Húc Hàn đầy vẻ u ám.
Kỷ Hi Nguyệt cảm giác trên đầu như đang có luồng khí lạnh, khí thế của tên đại ma vương này thực sự quá là bức người.
“Ý của em không phải vậy, mà là em không phải là bạn gái của anh, lấy đâu ra tư cách để tranh giành đây? Em cũng không phải là người của Triệu gia, vậy thì tại sao em phải đối đầu với Úy Mẫn Nhi? Anh có lý chút được không?”