Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm, không đi, đánh chết cũng không đi.”
“Anh không chắc là có thể bảo vệ em chu toàn.” Triệu Húc Hàn nghĩ đến người mẹ của mình. Bố anh rất yêu thương mẹ, cũng vô cùng bảo bộc mẹ, nhưng cuối cùng mẹ vẫn chết rất thảm thương.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Em sẽ tự bảo vệ mình. Anh Hàn, anh quên là em có trực giác nhạy bén với nguy hiểm rồi sao?”
“Hừm, vậy lần này thì sao? Không phải vẫn bị bắt cóc à?” Triệu Húc Hàn châm chọc cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười ngượng ngập: “Ngựa cũng có lúc vấp ngã, người cũng có lúc thất thủ mà. Với cả, nếu không trực tiếp giết em thì em vẫn còn cơ hội mà đúng không? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên anh Hàn đến cứu em?”
“Đó là bởi vì em có báo cho anh là sẽ đến chỗ Cố Cửu. Nếu anh không qua, làm gì có chuyện biết em đã gặp nạn.” Triệu Húc Hàn bực bội nói, anh cũng không phải thần thánh mà hai mươi tư tiếng đồng hồ đều biết cô đang làm gì.
“Vậy thì cùng lắm là sau này ra ngoài một mình, em sẽ báo cho anh Hàn biết trước một tiếng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, thấy mặt cô có vẻ nghiêm túc, trong lòng anh cũng chợt mềm mại.
Thực ra cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ về câu hỏi này, đáp án đúng là không nỡ để cô đi.
Anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ở bên cạnh anh, liệu cô có xảy ra chuyện không?
“Anh Hàn, anh yên tâm đi, sống chết có số, phú quý tại trời. Em là người đã chết một lần, còn sợ gì nữa!” Kỷ Hi Nguyệt buột miệng nói ra.
“Chết một lần?” Triệu Húc Hàn chau mày.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, vội vàng cười giả lả: “Thì lúc còn đi theo tên thối Triệu Vân Sâm ấy, không phải coi như đã chết một lần rồi sao? May có anh Hàn đã giúp em tái sinh, vì vậy em phải biết quý trọng, sống đàng hoàng, không để anh Hàn thất vọng nữa.”
Triệu Húc Hàn không khỏi nhớ về cái đêm ấy, sắc mặt có chút kỳ cục. Nếu gọi cái đêm ấy là nguyên nhân làm cô tái sinh, vậy thì anh thật sự không biết người phụ nữ này có bị cuồng ngược không nữa.
“Về ngủ đi.” Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt khoan khoái của cô, nói.
“Vậy anh Hàn có đuổi em đi nữa không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi lại một lần nữa.
“Nếu anh đuổi em, em sẽ đi chứ?” Triệu Húc Hàn muốn hỏi thử.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, sau đó nhếch miệng nói: “Không đi, em không muốn rời xa anh Hàn đâu.” Nói xong cô xoay người, từ bên giường bước xuống.
“Ngủ ngon nhé!” Kỷ Hi Nguyệt ngọt ngào chúc ngủ ngon rồi đi ra ngoài.
Triệu Húc Hàn nhìn cánh cửa bị đóng lại, khóe miệng khẽ cong lên, trái tim dậy sóng rất lâu mới trở lại yên tĩnh.
Ngày hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu, thím Lý lật đật thì thầm to nhỏ: “Tiểu thư, cô nhanh đọc tin tức đi. Cô lên báo rồi kìa!”
Kỷ Hi Nguyệt liền nhớ đến Cố Du Du, xem ra người phụ nữ này thật sự là một phóng viên tiềm năng, tin tức đăng tải trên bản tin tám giờ hôm nay là dữ liệu mà cô đã đưa cho cô ta.
“Thím Lý, cháu biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Cô biết rồi? Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tiểu thư, vậy sau này cô không cần cải trang thành dáng vẻ xấu xí đó nữa sao?” Thím Lý cũng có chút đau não với dáng vẻ Vương Nguyệt của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Đâu có liên quan. Vương Nguyệt là phóng viên thực tập của đài truyền hình Cảng Long, còn Kỷ Hi Nguyệt là chủ tịch của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, hoàn toàn là hai người khác nhau mà.”
Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô không sợ bị người khác nhận ra sao?”
“Vậy cứ đợi tới lúc nhận ra rồi nói sau. Cháu cũng không ăn trộm ăn cướp, đâu cần phải sợ người khác nhận ra mình? Không muốn nói ra là tại vì bố sợ cháu làm phóng viên sẽ nguy hiểm, nhưng bây giờ cháu đã học được đôi chút kỹ thuật phòng thân, nên cũng không còn sợ như trước nữa.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, mở di động ra.