Ông cụ chau mày, hình như cũng đang cân nhắc phần thắng của Triệu Húc Hàn. Quan sát vẻ mặt của anh cũng không nhìn ra được biểu cảm gì, khóe miệng ông cụ không khỏi cong lên một chút.
“Hừm! Đúng là không phân biệt tốt xấu!” Triệu Hằng Sinh tức giận nói.
“Anh cả, lòng tốt của anh là muốn giết tôi, tôi không dám nhận đâu.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng trào phúng.
“Cái gì?” Ông cụ sửng sốt, sau đó nhìn Triệu Hằng Sinh bằng đôi mắt sắc bén.
Triệu Hằng Sinh bỗng chốc đứng ngồi không yên: “Lão Tam, chú đừng nói bậy. Cái gì mà giết chú chứ? Tôi đã bao giờ hại chú đâu!”
“Thế ư? Vậy mà chuyến đi Mỹ lần này thật sự khiến tôi kinh hãi đấy.” Triệu Húc Hàn nói.
Triệu Hằng Sinh quả nhiên nhảy dựng lên: “Lão Tam, chú đừng ngậm máu phun người! Tôi không hề làm gì cả! Kẻ thù của Triệu gia không phải là không có, người muốn chú chết lại càng nhiều vô số kể, chú đừng đổ oan cho người tốt!”
Triệu Húc Hàn cười khẩy, sau đó nhìn bố mình rồi nói với Triệu Hằng Sinh: “Anh cả, tôi chỉ nói là lần đi Mỹ này rất kinh hãi, chứ đâu có nói là có người hại mình. Xem ra anh cả còn biết rõ hơn cả tôi nhỉ.”
“Chú!” Triệu Hằng Sinh biến sắc, ông ta cho rằng Triệu Húc Hàn chỉ nói suông, “Bố, chú ấy cố tình vu khống con!”
“Con vào trong đi! Bố có chuyện muốn nói với Tam Nhi.” Trong lòng ông cụ thở dài bất lực. Có rất nhiều chuyện không phải là ông không biết, nhưng ông cũng từng làm chủ nhân của Triệu gia, một người chủ nhân phải trải qua những gì, chịu đựng những gì ông đều biết rõ.
Anh em ruột thịt gì rồi cũng vì lợi ích mà sau lưng ngấm ngầm hại nhau.
Sở dĩ chân của Triệu Hằng Sinh bị què là cũng nhờ Triệu Húc Hàn ban tặng, cho nên ông ta làm sao có chuyện đối xử tốt với vị Tam Đệ này được?
Hơn nữa hai người còn khác mẹ, cộng thêm chuyện của Triệu Vân Sâm thì e là người anh trai này chỉ hận không giết được Tam Đệ thôi.
Triệu Hằng Sinh vẫn còn muốn ngụy biện, nhưng ánh mắt sắc bén của bố khiến ông ta không thể không rời khỏi trước.
“Phải rồi, bố, Vân Sâm nhất định phải trở về, nếu không thằng bé sẽ chết ở bên đó mất! Những chuyện khác con có thể nhún nhường, riêng chuyện của Vân Sâm là không được!” Nói xong còn liếc nhìn Triệu Húc Hàm hừm một tiếng rồi chống cây ba-toong bước vào trong.
Ông cụ đứng dậy, Triệu Húc Hàn cũng lập tức đứng dậy.
“Vào thư phòng của bố.” Ông cụ bước vào trong, Triệu Húc Hàn dùng mắt ra hiệu với Tiêu Ân rồi bước vào theo.
Thư phòng của ông cụ ở sân sau, trong thư phòng còn có mật thất.
Ông cụ dẫn Triệu Húc Hàn vào thẳng mật thật, hai bố con ngồi xuống chiếc ghế lớn bằng gỗ lim.
“Hằng Sinh khiêu chiến với con?” Ông cụ vào thẳng vấn đề.
Triệu Húc Hàn lấy phần tài liệu đưa cho bố: “Vốn dĩ là con định không nói, nhưng lần này động đến Kỷ Hi Nguyệt nên con mới muốn cho anh ta một bài học.”
Ông cụ đeo mắt kính, bắt đầu xem qua, chốc lát sau khuôn mặt già nua thoáng run rẩy. Sau đó ông gấp lại.
“Xem ra anh cả con đã bắt đầu rục rịch chống lại con. Khoảng thời gian này nó liên tục chạy qua Nhật Bản, Đông Nam Á và Nam Mỹ. Ba khu vực này vẫn luôn là điểm yếu của con.”
Ông cụ chậm rãi nói.
“Con biết. Ba người này sẽ không bao giờ có chuyện ủng hộ con, nhưng bố cứ yên tâm, bốn khu vực còn lại vẫn luôn ủng hộ con.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vậy sao?” Ông cụ Triệu khẽ nheo mắt, “Nhưng Hằng Sinh cố ý đi loan chuyện con không muốn liên hôn, con chắc là bốn người đó sẽ không dao động chứ?”
Triệu Húc Hàn nói, “Năm đó khi con ngồi lên vị trí chủ nhân, bọn họ đều ra sức ủng hộ, nên dĩ nhiên sẽ không có chuyện dễ dàng phản đối con như vậy. Huống hồ ba năm nay công việc kinh doanh rất phát đạt, cho nên con tin chí ít bọn họ sẽ không vì một vấn đề liên hôn mà trở mặt với con.”