“Làm gì mà lố tới vậy!” Trần Manh Manh bị cô chọc cười, “ Được rồi được rồi, nghe lời cậu, mình sẽ diễn thật tốt, chờ ông chủ lớn như cậu khẳng định kỹ năng diễn xuất.”
“Vậy mới đúng chứ. Đi thôi, không phải muốn gặp Lâm Dương sao?” Kỷ Hi Nguyêt cười, kéo cô ấy vào trường.
Trong khuôn viên trường, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Kiếp trước, lúc Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chơi thân với Trần Manh Manh có qua đây vài lần, cho nên cũng khá quen thuộc, nhưng sau đó vì cô một lòng muốn theo đuổi Triệu Vân Sâm, mà Trần Manh Manh khuyên không được thành ra mối quan hệ cũng nhạt đi.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại có chút cảm động.
“Trần Manh Manh!” Phía sau vang lên một giọng nói the thé.
Trần Manh Manh và Kỷ Hi Nguyệt cùng xoay đầu. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một thanh niên đẹp trai đang chạy qua đây.
“Cậu ấy chính là Lâm Dương, nhìn khá là đẹp trai đúng không? Ngặt nỗi giọng nói quá ẻo lả, cứ như phụ nữ, thật sự có thể đóng vai thái giám đẹp trai nhất.” Trần Manh Manh vừa thấp giọng nói với Kỷ Hi Nguyệt, vừa nhìn Lâm Dương cười.
Kỷ Hi Nguyệt suýt bật cười: “Vậy kêu cậu ta ngẫu hứng biểu diễn một đoạn đi.”
“Thật hay giả vậy?” Trần Manh Manh sửng sốt.
“Đương nhiên thật. Ánh mắt của mình rất chuẩn, chỉ cần mình cảm thấy cậu ta có tiềm lực thì sẽ có khả năng trở thành diễn viên giỏi.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
Trần Manh Manh khẽ gật gù: “Được!”
Lâm Dương chạy tới, ngoại hình rõ ràng rất là đẹp trai và nam tính, vừa nhếch miệng cười đã lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Cỡ này mà nhận quảng cáo kem đánh răng chắc cũng không tệ.
Ấn tượng đầu của Kỷ Hi Nguyệt về cậu ta là OK.
“Trần Manh Manh, thật sự không ngờ cậu đã làm được diễn viên rồi đấy, ngưỡng mộ quá đi. Đợt trước mình có đến bộ phận điện ảnh và truyền hình Cảng Long, nhưng lại gặp phải nữ quản lý rất đáng ghét.”
“Đỗ Lệ?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Đúng đúng đúng, chính là cô Đỗ tổng đó. Cậu là?” Lâm Dương nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt đen láy càng sáng lên.
Trần Manh Manh vội giới thiệu: “Lâm Dương, đây là Tiểu Nguyệt, bạn thân của tôi. Nhà cô ấy vừa mới mở công ty điện ảnh và truyền hình!”
“Sao cơ? Thật à? Tôi, tôi có cơ hội không?” Lâm Dương phấn khích nói.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Chúng tôi là công ty mới, còn chưa phát triển, cậu có dám ký không?”
Lâm Dương cuống quýt đáp: “Công ty mới tốt mà, cùng nhau phát triển. Mấy công ty cũ toàn là diễn viên nổi tiếng, tôi không biết bao giờ mình mới có cơ hội đóng phim. Ở công ty mới mới có cơ hội lộ diện, đúng không? Tôi có thể thử vai không?”
“Tại sao Đỗ Lệ lại từ chối cậu?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Lâm Dương khẽ gãi đầu: “Có thể là nhìn tôi không vừa mắt, còn bảo là giọng nói của tôi khó nghe, cho nên kêu tôi cút đi. Tôi thật sự chưa từng thấy vị chủ quản nào như vậy. Cảng Long là chắc chắn tôi không đến nữa, nhưng nghe nói Cảng Long và Hương Thành cùng một chủ, vì vậy tôi chỉ còn cách đi tìm công ty điện ảnh và truyền hình ở bên ngoài.”
“Cậu là sinh viên khoa Hí Kịch?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Trần Manh Manh.
“Không, không phải. Tôi và Manh Manh không phải sinh viên của khoa Hí Kịch, nhưng tôi có thể diễn xuất. Thầy hướng dẫn còn bảo tôi không học khoa Hí Kịch thì đúng là lãng phí. Tiểu Nguyệt, nhà cậu thật sự mới mở công ty điện ảnh và truyền hình sao?” Lâm Dương dè dặt nói.
“Ừm, Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, vừa mới ký hợp đồng với Lâm San, chắc là cậu biết cô ấy đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Wow! Biết, biết chứ. Người đẹp, diễn xuất tốt, nhưng lại bị Lý Mai chèn ép. Các cậu ký hợp đồng với cô ấy rồi à? Khủng thật đấy.” Lâm Dương đương nhiên cũng đọc được tin tức kia.
“Công ty mới, làm sao bì được với ba công ty điện ảnh và truyền hình lão làng được.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói.
“Cũng chưa chắc. Miễn là có kịch bản hay, diễn viên giỏi thì bất kỳ một bộ phim nào cũng có thể thành công cả. Tôi rất thích công ty mới, có thể cho tôi một cơ hội phỏng vấn được không? Kể cả vai phụ cũng được.”
“Vậy cậu thử ngẫu hứng biểu diễn một phân đoạn mà cậu tâm đắc nhất cho Tiểu Nguyệt xem đi.” Trần Manh Manh cười nói với cậu ta.