Kỷ Hi Nguyệt rất hài lòng: “Vậy thì tan ca thôi. Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghĩ ngơi sớm.” Nói xong còn ngáp một cái, đúng là bà dì tới làm phụ nữ dễ mệt mỏi.
“Để tôi đưa cô về.” Long Bân nhìn cô lắc đầu. Anh ta có xe, với lại anh ta cũng không thể để cô ra khỏi tầm mắt của mình, nên đành phải dùng chiêu này.
“Không cần đâu, tôi đi bộ về được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu.
“Đừng khách sáo, tôi đang định qua chỗ bạn lấy đồ, còn đi tìm địa chỉ nữa, nên cũng về sớm.” Long Bân nhún vai.
“Này, con ông cháu cha như anh tự do thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt chọc anh ta.
“Haha, đây là ích lợi của con ông cháu cha đấy. Đi thôi.” Long Bân thu dọn tài liệu rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt ra về.
Liễu Đông thấy hai người bọn họ cứ tíu tít trò chuyện thì trong lòng rất khó chịu, nhưng ngặt nỗi cậu đang bận bịu, toàn bộ chuyện liên quan đến đường vành đai trong sếp đều giao cho cậu theo dõi, hại cậu không có thời gian giao lưu cùng Vương Nguyệt.
Sau khi Long Bân nhìn Kỷ Hi Nguyệt vào khu dân cư Phong Nhã, chiếc xe thể thao màu đỏ gào rú phóng đi. Đương nhiên là đi điều tra chuyện của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, anh ta không thể để Kỷ Hi Nguyệt khinh thường được.
Kỷ Hi Nguyệt về tới nhà thì gọi điện thoại cho Kỷ Thượng Hải hẹn ông đi ăn cơm tối, kết quả là ông bận việc, nhưng kêu cô cuối tuần này về uống trà với ông.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, nếu Long Bân thật sự có bản lĩnh, trong một tuần kiếm được bằng chứng của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo thì vừa hay cô sẽ cầm tới cho bố xem luôn.
Trần Manh Manh nhắn tin nói rằng, hình như bố cô và Đường Tuyết Mai chỉ ăn cơm nói chuyện bình thường, cô ấy không dám lại quá gần, vì vậy không nghe được mấy cái khác, nhưng có nhìn thấy Đường Tuyết Mai ngồi xe của bố để rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nếu bố đã muốn yêu đương với Đường Tuyết Mai, vậy thì cứ yêu đi, nhưng đừng nghĩ đến chuyện đưa Đường Tuyết Mai vào công ty, càng không có khả năng làm mẹ kế của cô. Đến cuối cùng cả người và của đều mất hết, xem kết cục của cô ta sẽ như thế nào!
Triệu Húc Hàn nghe Long Bân gọi điện báo cáo xong thì rất ngạc nhiên: “Cô ấy vẫn luôn điều tra vụ án này à?”
“Vâng. Cậu chủ, tôi cảm thấy vụ tai nạn cầu Giang Sơn này thật sự có nhiều chỗ phi lý, hơn nữa bên cạnh Tần Hạo cũng có rất nhiều chuyện phức tạp, hay là chúng ta tự điều tra thử xem?”
Triệu Húc Hàn im lặng một lúc mới đáp lại: “Không cần. Cô ấy bảo cậu làm gì, cậu cứ giúp cô ấy điều tra là được. Với sự thông minh của cô ấy thì sớm muộn gì cũng tự mình đào ra thôi.”
“Cậu chủ, tiểu thư tự mình điều tra án mà anh không đau lòng sao?” Long Bân có chút thắc mắc, không phải Tiêu Ân đã nói là cậu chủ rất quan tâm Kỷ tiểu thư sao?
“Cô ấy thích tự mình tìm ra sự thật.”Triệu Húc Hàn rũ mắt, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn cuộc gọi bị cúp ngang, khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, sau đó nhờ IT nhanh chóng tìm ra địa chỉ của Đường Tuyết Mai.
Ý của cậu chủ là muốn anh ta giúp Kỷ Hi Nguyệt điều tra vụ án này.
Sáng ngày hôm sau, ở cổng ra vào của khu dân cư, Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên lại nhìn thấy chiếc xe thể thao màu mè của Long Bân.
“Vương Nguyệt!” Long Bân thấy cô đi ra thì vẫy tay gọi, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của những người khác.
Mấy cô gái trẻ thấy vị công tử giàu có bảnh bao đi chèo kéo một bà cô già xấu xí thì quả thực nóng mắt, đầu năm nay khẩu vị của đàn ông lạ đời vậy sao?
“Tối qua thế nào rồi? Có tin tức gì không?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới, leo thẳng lên xe rồi hỏi.
“Dĩ nhiên là có rồi. Cô xem mấy bức ảnh này đi.” Long Bân đắc ý đưa máy ảnh kỹ thuật số cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ tên này lại thật sự chụp được, trong lòng rất phấn khích.
Đường Tuyết Mai, để tôi xem còn cô giả vờ thuần khiết thế nào trước mặt bố tôi.
Nhưng khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy những bức ảnh trong máy ảnh kỹ thuật số, người bị đả kích lại chính là cô, bởi vì cô đã nhìn thấy hình ảnh bố cô đưa Đường Tuyết Mai về dưới nhà.
Thời gian hiển thị trên máy ảnh là hơn mười một giờ đêm, có nghĩa là bố cô đã ở với người phụ nữ này cả một ngày trời!