Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Tiểu Ngô, anh vẫn qua đó điều tra sao?”
“Vụ án này đã khép lại, có lẽ là tai nạn ngoài ý muốn, không có khúc mắc gì. E là cấp trên sẽ không đồng ý để tôi qua đó lật lại bản án. Vương Nguyệt, lẽ nào cô cảm thấy sự cố này có vấn đề?”
Kỷ Hi Nguyệt không đáp lại, nhưng gương mặt rất ảm đạm, cuối cùng nói: “Tôi chỉ cảm thấy vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn không đơn giản như vậy, và Tần Hạo cũng không phải là con người thật thà.”
“Vụ án này sẽ được tiếp tục được điều tra, cô yên tâm đi. Nếu Tần Hạo thật sự phạm tội thì sớm muốn gì anh ta cũng bị bắt thôi.” Ngô Phương Châu rất muốn hỏi tại sao cô lại kiên quyết điều tra Tần Hạo như vậy, chẳng lẽ chỉ bởi vì cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải?
Nhưng Bất Động Sản Kỷ Tinh là do chú hai của cô quản lý, cô cũng chưa bao giờ tham gia vào công việc làm ăn của gia đình, tại sao lại quan tâm như vậy?
Anh ấy đã điều tra qua, cô và Tần Hạo căn bản không quen biết nhau, thế thì thành kiến lớn như vậy là do đâu?
Sau khi Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi đồn cảnh sát, Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt cứ băn khoăn ngổn ngang thì hỏi thăm: “Vương Nguyệt, có vẻ cô rất căng thẳng về vụ án này?”
“Bởi vì tôi rất có lòng tin vào trực giác của mình. Vụ tai nạn giao thông này tuyệt đối không phải tai nạn đơn thuần, chắc chắn Tần Hạo đã giở trò.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Cô tin tưởng trực giác của mình đến vậy sao? Phải kể đến bằng chứng chứ?” Long Bân rất muốn cười.
“Bây giờ không phải đang tìm bằng chứng sao?” Kỷ Hi Nguyệt không có tâm tư đi chấp nhất kiểu tò mò trẻ con này.
“Chi bằng chúng ta đi điều tra thử vụ nổ khí gas ở thành phố Châu xem sao?” Mắt của Long Bân sáng lên.
Kỷ Hi Nguyệt đang định bước ra ngoài, đột nhiên dừng bước xoay người nhìn Long Bân.
Long Bân bị cô làm cho hết hồn, phát hiện ánh mắt của cô dưới cặp mắt kính vô cùng sắc bén, anh ta cũng rất kinh ngạc. Tiêu Ân nói, Vương Nguyệt này chẳng qua chỉ là ngụy trang của cô thôi, thực chất cô là một đại mỹ nhân.
Đôi mắt sau tròng kính của cô lúc này đang mở to hết cỡ, còn rất lấp lánh, nếu không bị lớp kính cản trở thì chắc chắn sẽ rất đẹp.
“Tại sao anh lại có suy nghĩ này?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi anh ta.
Long Bân lập tức làm động tác đặc trưng của mình, hai tay đưa lên một cách phóng khoáng vuốt ngược mái tóc: “Kích thích, tôi vừa nghe là đã cảm thấy kích thích rồi. Chẳng phải rất thú vị sao?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng đến chịu, nhưng trong lòng cô quả thực đã bị lay động.
Tần Hạo kêu em trai đi thu tiền nhà, nhưng kết quả em trai lại bị thương, còn có cái chết của đôi vợ chồng. Chuyện này nói ra đều cảm thấy trùng hợp đến kỳ lạ đúng không?
Hay là do Tần Hạo mạng lớn, ngày đó không tự mình đi thu tiền nhà?
Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ, trong lòng càng lạnh. Với tính cách lạnh lùng tàn nhẫn của Tần Hạo, có khi nào sẽ hãm hại chính em trai ruột của mình không?
Cô cảm thấy loại súc sinh như Tần Hạo thì việc gì cũng có thể làm ra được.
“ Tôi chỉ nói bâng quơ thế thôi, haha. Dù sao chúng ta cũng phải đi làm, đâu có thời gian nhiều như vậy.” Long Bân đáp.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đề nghị của anh cũng rất có lý. Ngày mốt chúng ta đi điều tra thử xem, biết đâu thật sự có sơ hở thì sao.”
“Không phải chứ? Đi thật đấy à?” Long Bân nghĩ bụng, mặc dù anh ta thích kích thích, nhưng để cậu chủ biết anh ta xúi giục, liệu có lột da anh ta ra không?
“Đương nhiên. Từ đây đi cao tốc qua đó chắc hơn một tiếng thôi, gần mà. Trong buổi sáng là có thể về lại rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, bước thẳng ra ngoài, không cho Long Bân cơ hội từ chối.
Về lại đài truyền hình cũng sắp đến giờ tan ca. Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân thu dọn đồ đạc, cả hai lại cùng nhau tan ca, vì dù sao đều ở cùng một khu dân cư.
“Vương Nguyệt, cô có muốn đến nhà tôi chơi không?” Long Bân mời cô.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững sờ: “Tan ca xong anh không có việc gì làm à? Tôi bận lắm!”
“Vậy tôi có thể qua nhà cô chơi không?” Long Bân lại ti tiện nói một câu.