Editor + Beta: Vi
Truyện chỉ được đăng tải tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
"Tiểu Nguyệt, cậu biết không, hôm nọ đạo diễn cùng nữ số một liếc mắt đưa tình, nhìn phát thôi là đã biết họ dùng quy tắc ngầm, đồ diễn đó phải là do cô ta bồi thường, nhưng đạo diễn lại bắt tớ, rõ ràng là muốn uy hiếp tớ, còn nói nếu tớ không bồi thường thì cút ra khỏi đoàn! Tức chết tớ rồi." Trần Manh Manh mang một bụng tức giận.
"Con mẹ nó! Thật không biết xấu hổ!" Kỷ Hi Nguyệt nghe xong cũng nổi giận, rõ ràng là khi dễ người ta a.
"Giờ tớ phải làm gì đây, tớ không muốn từ bỏ." Trần Manh Manh vô cùng đau lòng.
"Đừng vội đừng vội, tên đạo diễn cùng nữ số một là ai? Nói cho tớ." Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ cách trong đầu.
Trần Manh Manh bĩu môi nói: "Tên đạo diễn đầu trọc là Hà Sinh Sinh, cũng với ngọc nữ thanh thuần Ngụy Tiêu Tiêu!"
"Là hai người đó?" Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc, ngay sau đó thì bật cười.
Trần Manh Manh khó hiểu nói: "Hai người họ làm sao?"
"Cậu có số điện thoại của bọn họ không?" Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại.
"Tớ là người của tổ phim, đương nhiên sẽ có số của bọn họ, nhưng Tiểu Nguyệt, cậu định làm gì?" Trần Manh Manh tò mò hỏi, "Tớ, tớ không muốn rời khỏi tổ phim, chỉ muốn hỏi vay cậu năm ngàn tệ, tháng sau nhất định sẽ trả cậu, được không?"
"Cậu thật dễ chịu đựng nhỉ, mấy chuyện này chẳng khác gì cậu đang cho bọn họ tiền! Đừng có nói là phá đồ diễn trị giá 10 ngàn tệ, đây là đang khi dễ cậu, cậu đừng có ngốc nghếch như vậy nữa có được không? Hơn nữa có lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có lần thứ hai!" Kỷ Hi Nguyệt rất muốn bổ não cô ấy ra.
"Tớ, tớ có thể làm gì được đây, những người khác không chịu làm chứng, Ngụy Tiêu Tiêu còn phách lối đáng ghét, loại người như vậy còn được gọi là ngọc nữ thanh thuần ngây thơ! Thật muốn đui cả mắt!" Trần Manh Manh thở dài buồn rầu.
"Ngày mai cậu có phải đi làm không?" Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
"Tớ chưa có tiền nên không dám đi làm, nếu đi chắc chắn bị đuổi thẳng cổ rồi." Trần Manh Manh càng buồn hơn.
Kỷ Hi Nguyệt nhăn mi: "Cậu chắc chắn tên đạo diễn đó cùng Ngụy Tiêu Tiêu chơi quy tắc ngầm chứ?"
"Chắc chắn là có, liếc mắt đưa tình nhau, tớ cảm giác Ngụy Tiêu Tiêu bò lên giường của đạo diễn, cho nên mới có vai diễn nữ một này. Không đúng, có khi cô ta bò lên giường của nhà đầu tư Phương, mỗi khi tên lão già họ Phương đó tới, Ngụy Tiêu Tiêu cứ õng a õng ẹo khiến cho tớ nổi cả da gà." Trần Manh Manh ra vẻ chắc chắn.
"Cậu có chụp hình cái đó không?" Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi, thật ra cô nhớ lại kiếp trước Ngụy Tiêu Tiêu được đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, tiền đồ vô hạn, nhưng cô ta ít nhất cũng phải ngủ với hơn trăm người.
Đương nhiên cũng có tên đạo diễn đầu trọc Hà Sinh Sinh, có lẽ bắt đầu từ bộ phim đầu tiên của cô ta.
"Tớ, tớ chụp hình làm gì chứ." Trần Manh Manh lắc đầu.
"Ngụy Tiêu Tiêu sống ở đâu cậu có biết không?" Kỷ Hi Nguyệt hỏi tiếp.
"Biết, khu Phong Nhã dãy D, ở đó có rất nhiều nghệ sĩ, còn có công ty của cô ta nữa, mấy ngày trước tớ có nghe nói, cô ta có một căn nhà riêng! Đúng rồi, tối nay bọn họ có hẹn nhau tụ tập party, chỉ là không mời một thực tập sinh như tớ mà thôi."
"Vậy cậu đừng lo, tớ nói cho cậu biết, chiều mai cậu về phim trường! Tớ bảo đảm họ không dám bắt cậu bồi thường nữa."
"Ơ, Tiểu Nguyệt, cậu muốn làm gì?" Trần Manh Manh lo sợ, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động, cô biết Kỷ Hi Nguyệt có rất nhiều mưu kế, đặc biệt là trong phương diện này.
"Tớ là phóng viên mà, chỉ là chuyện này sẽ khiến vài người bị nổ tung đấy, cậu đưa số của Ngụy Tiêu Tiêu cho tớ." Kỷ Hi Nguyệt cười haha.
"Cậu gian xảo như vậy, chẳng lẽ định tối này làm luôn?" Trần Manh Manh vội la lên, "Không cần phải như vậy đâu!"
"Yên tâm đi, cô ta sẽ gặp chuyện thôi, mà cũng không phải tớ đi làm, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi." Kỷ Hi Nguyệt lấy điện thoại gọi cho Cố Du Du.
Bên đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hưng phấn: "Tiểu Nguyệt, trễ thế này tìm chị có chuyện gì không?"
"Tiền bối, có muốn tin giải trí không?" Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng vào chủ đề chính.