Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thanh niên mặc nguyên một cây màu đen, đeo kính râm đen đứng bên cạnh cửa ra vào, tóc anh ta vuốt keo theo hình tam giác nhọn, một bên tai đeo một chiếc hoa tai bằng kim cương sáng bóng, trông vô cùng cool ngầu, vóc dáng lại cao ráo mảnh khảnh, nhìn thoáng qua thực sự rất đẹp trai.
Không biết là dưới lớp kính mát kia là thần thánh phương nào.
Lúc Liễu Đông gọi Kỷ Hi Nguyệt là Vương Nguyệt, Long Bân cũng đưa mắt nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Khi nhìn thấy vẻ ngoài Vương Nguyệt của Kỷ Hi Nguyệt với tóc mái ngố, cặp kính gọng gỗ to bản và nước da trắng tái, anh ta suýt nữa buộc miệng chửi thề một câu ‘WTF’.
Cậu chủ nói đây là người phụ nữ của cậu chủ, yêu cầu anh ta phải túc trực bảo vệ. Bản thân anh ta là một trong nhũng cận vệ của cậu chủ, chưa bao giờ ra mặt xuất hiện. Anh ta còn nghĩ lần này cậu chủ gọi anh ta đến là để bảo vệ người phụ nữ của mình, và đó hẳn là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chứ đâu ai lường được lại nhìn thấy một cô em gái xấu xí như vậy.
“Anh là Long Bân?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt anh ta chào hỏi.
“Cô chính là Vương Nguyệt?” Long Bân cuối cũng cũng tháo cặp kính râm xuống, bởi vì anh ta muốn xác định xem có phải kính râm của anh ta bị mờ không?
Nhưng sau khi tháo kính xuống, anh ta lại nhìn rõ hơn những vết tàn nhan trên mặt Vương Nguyệt, môi của cô còn tô son màu xám bạc, trình hóa trang của cô gái này phải gọi là quá đỉnh đi chứ?
Quan trọng là cô gái này thật sự là người phụ nữ của cậu chủ sao?!
“Tôi là Vương Nguyệt.” Lúc Long Bân đang đánh giá cô, cô đương nhiên cũng quan sát lại anh ta.
Người đàn ông này quả thực rất đẹp trai, tuổi tác tầm hai lăm, hai sáu, áo quần trên người đều là hàng hiệu, cả người nhìn rất sạch sẽ, nhưng lại có cảm giác ngạo mạn của con nhà được ăn sung mặc sướng, lại có chút lưu manh của một vị đại thiếu gia, hoàn toàn ăn khớp với hình tượng con ông cháu cha.
Long Bân lập tức lấy di động ra chụp một tấm hình.
“Anh làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ anh ta chưa hỏi qua ý kiến đã tự tiện chụp ảnh cô.
“Oh, không có gì. Tôi tính hỏi thử bác tôi xem Vương Nguyệt có phải là cô không ấy mà.” Long Bân gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.
“Cậu chủ, đây là người phụ nữ anh muốn tôi bảo vệ? Là người phụ nữ của anh sao?” Long Bân gõ nhanh dòng chữ.
Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt thì cũng không muốn nhìn thẳng, nhưng anh vẫn hồi âm lại: “Đúng vậy, cô ấy mà thiếu đi sợi lông nào là cậu sẽ bị da tróc thịt bong! Diễn cho chân thật vào, đừng để cô ấy nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Cô ấy nhạy bén lắm đấy.”
Long Bân thật sự nhìn không ra Vương Nguyệt có điểm gì đặc biệt, ngọai trừ đặc biệt xấu.
Nhưng cậu chủ đã có lời, anh ta cũng không thể không nghe, vội vàng cất di động rồi mỉm cười: “Ngại quá, đúng thực là cô rồi. Vậy sau này nhờ cô Vương Nguyệt chiếu cố nhiều nhé.”
Triệu Húc Hàn bên kia vẫn đang nhìn bức ảnh, Tiêu Ân đứng sau khẽ lên tiếng: “Cậu chủ, anh kêu Long Bân bảo vệ cho đại tiểu thư, có phải hơi….”
Kỳ thực Tiêu Ân muốn nói là có phải hơi quá đáng, vì suy cho cùng cấp bậc của Long Bân còn cao hơn anh ta.
Tiêu Ân thuộc về vệ sĩ quản gia riêng của cậu chủ, chịu trách nhiệm về mọi việc trong cuộc sống hằng ngày. Bên cạnh mỗi thành viên trong gia tộc Triệu Thị đều được bố trí một người như vậy, và mọi người đều biết nhau.
Nhưng Long Bân thì khác, anh ta là cận vệ riêng của cậu chủ. Cận vệ của cậu chủ chỉ có bốn người, bình thường họ không bao giờ lộ diện, chỉ có lúc nào cậu chủ gọi mới xuất hiện, và chỉ nghe mệnh lệnh của cậu chủ.
Cận vệ của chủ nhân, những thành viên khác trong gia tộc không được biết, kể cả việc cậu chủ ở bên đây thì cũng chỉ có một mình anh ta biết.
Đây cũng là do sự tin tưởng mà cậu chủ dành cho anh ta, nếu không anh ta cũng không biết được.
Nói mới nhớ, cận vệ tính ra tự do hơn bọn họ. Những lúc không có nhiệm vụ sẽ được trải nghiệm và vui chơi ở nhiều quốc gia trên thế giới.
Nhưng mỗi lần nhận nhiệm vụ cũng gần như là thập tử nhất sinh.
Trả giá và nhận lại là hoàn toàn ngang nhau.