Lúc Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn vẫn chưa quay lại. Còn khoảng một tiếng nữa mới đến bữa tối, vì vậy Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng tập luyện trước, nhưng cô phát hiện lão Khôi đang cho người cấp tốc hoàn thành sân huấn luyện.
Kỷ Hi Nguyệt đành xuống lầu hai mươi chín để chạy máy chạy bộ. Tập đến khi mồ hôi nhễ nhãi cô mới quay về tầng ba mươi. Triệu Húc Hàn đang ngồi dựa lưng vào sô pha nghĩ ngơi,anh đã đổi sang quần áo ở nhà, có lẽ đã tắm rửa qua.
“Anh Hàn, anh về rồi à.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ tới sau lưng anh giúp anh massage.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, hưởng thụ xoa bóp của Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, ban ngày nói chuyện về công ty điện ảnh và truyền hình, thực ra em có một điểm không hiểu.” Kỷ Hi Nguyệt vừa massage vừa nói.
Triệu Húc Hàn trầm giọng nói: “Không cần quá bận tâm. Chỉ cần em có tầm nhìn xa, lựa chọn kịch bản tốt là có thể thu được lợi nhuận ốn định. Tiêu Ân đã giúp em đăng ký công ty, lấy tên là Húc Nguyệt nhé, được không?”
“Húc Nguyệt?” Kỷ Hi Nguyệt có phần kinh ngạc, ‘Húc’ của Triệu Húc Hàn? Còn ‘Nguyệt’ là đồng âm trong Kỷ Hi Nguyệt*? Ý tứ hàm xúc là công ty của anh và cô?
(Chữ Nguyệt trong tên của nữ chính là 玥(phát âm là yue) có nghĩa là thần châu, ngọc trai thần, nói trong truyền thuyết. Còn chữ Nguyệt trong Húc Nguyệt cũng phát âm là yue, nhưng chữ viết là 月, có nghĩa là mặt trăng, tên Vương Nguyệt cũng lấy chữ Nguyệt này.)
“Là Tiêu Ân chọn đấy. Thấy em bận rộn nên anh để cậu ấy toàn quyền phục trách luôn. Nếu em không thích thì lát nữa đổi lại cũng được.” Triệu Húc Hàn nói.
“Không có, nghe hay mà. Tiêu Ân đúng là rất có lòng. Chắc ý tứ là công ty của em và anh Hàn nhỉ. Anh Hàn, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để tặng cho sếp lớn.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.
“Em mới là sếp lớn đấy chứ. Nhưng có điều, để thuận tiện cho công việc của em, sau này em vẫn xuất hiện ở công ty với thân phận của Kỷ đại tiểu thư đi.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được, thực ra chuyện này em cũng nghĩ qua rồi. Anh Hàn, em không hiểu biết nhiều, cho nên anh nhớ dạy em nên làm thế nào nhé. Nhưng chuyện đầu tiên em muốn làm đó là đầu tư ba mươi triệu nhân dân tệ vào bộ phim truyền hình của Lâm San dưới danh nghĩa công ty, vì vậy em cần gấp một hợp đồng để ký thỏa thuận và tiền chuyển vào tài khoản. Chỉ là em không hiểu gì về những thủ tục pháp lý, anh có thể giúp em được không?”
“Đây là những thủ tục bình thường, anh sẽ tìm người giúp em. Nhưng đã thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, em phải sáng suốt trong việc ký kết với các tài năng điện ảnh và truyền hình, cũng như những nhà biên kịch và đạo diễn giỏi, và tất cả những việc này em phải tự tay làm hết.”
Triệu Húc Hàn từ tốn nói.
“Được, đợi công ty thành lập, em sẽ công bố với bên ngoài và tìm người mới để ký kết hợp đồng. Tài năng trong giới điện ảnh và truyền hình rất nhiều, quan trọng là em có tinh tường để nhận ra ngọc châu hay không thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cong môi.
Kiếp trước trong thân phận đại tiểu thư, ngoại trừ suốt ngày đeo đuổi Triệu Vân Sâm ra thì cô chẳng có việc gì khác là cày phim. Minh tinh nào nổi tiếng, phim nào ăn khách là cô biết rất rành.
Những diễn viên gì đó, một số chưa tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh và Truyền Hình, một số vẫn đang miệt mài làm việc trong thầm lặng. Cô nhất định phải tìm cho ra những người này, để họ ký hợp đồng với công ty của mình. Cô không tin là sau này không kiếm được tiền.
Trước khi cô chết ở kiếp trước, Trần Á Nam là nam diễn viên nổi tiếng nhất thời gian ấy, và hiện tại đang theo học khoa Biểu Diễn Hí Kịch của đại học Truyền Thông Cảng Thành. Tính ra cậu ấy còn là đàn em của cô, cho nên cô nhất định phải nắm chắc!
Nghĩ đến đây Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn, hận không thể đi tìm ngay những nhà biên kịch tài ba và quản lý đắc lực mà cô biết trong tương lai sẽ tỏa sáng đến đây.
“Anh tin em.” Triệu Húc Hàn cho Kỷ Hi Nguyệt một trăm phần trăm tin tưởng và khẳng định.
“Anh Hàn, anh không sợ em làm thiệt hại một trăm triệu của anh sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt dâng lên cảm giác ngọt ngào. Đại ma vương quả nhiên đối tốt với cô không cần phải bàn cãi, haha.
“Lỗ thì bố em đền.” Triệu Húc Hàn lười biếng nói.
“….” Kỷ Hi Nguyệt sững người. Vừa rồi cảm thấy anh tốt chẳng qua chỉ là ảo giác, ảo giác thôi!