Đạo diễn Liêu thở vấn than dài: “Lâm San, cô đừng kiếm chuyện với Lý Mai nữa, cô không có khả năng so kè với cô ta đâu.”
“Đạo diễn Liêu, anh, anh nói vậy là sao? Sản xuất, đạo diễn Liêu nói vậy là có ý gì?” Giọng của Lâm San rất lo lắng.
Ba người Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống. Liễu Đông gọi món, Kỷ Hi Nguyệt kêu Trần Manh Manh đừng lên tiếng, cô dỏng tai vào góc tường nghe lén.
Trang bị cách âm ở những nhà hàng nhỏ kiểu này không được tốt, chỉ cần nói lớn tiếng một chút là bên đây có thể nghe rất rõ ràng.
“Sếp vừa gọi điện thoại nói là các nhà đầu tư của bộ phim này chuẩn bị thoái vốn.” Đạo diễn Liêu lại thở dài, “Thời vận của chúng ta sao đen đủi thế không biết!”
“Sao cơ!” Lâm San kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Đạo diễn Liêu, nhưng bây giờ đã quay được một nửa, nếu thoái vốn thì chẳng phải thiệt hại toàn bộ sao?” Nhà sản xuất cũng rất lo lắng.
“Làm sao tôi biết được, chỉ nghe cấp trên nói như vậy, còn nghe bảo là đang ra ngoài tìm nhà đầu tư, nhưng năm mươi triệu tiền đầu tư đâu phải nhỏ. Dàn diễn viên có thể cắt bớt, chưa chắc có người sẽ thay thế.” Đạo diễn Liêu lắc đầu.
Lâm San sầu não nói: “Không phải chứ? Kêu cấp trên nghĩ cách thử xem, tôi cảm thấy bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, kịch bản thực sự rất hấp dẫn! Phù hợp với đông đảo khán giả yêu truyền hình nữa.”
“Lâm San, vấn đề không phải là nổi hay không nổi, mà chuyện khó ở đây là tìm nguồn đầu tư. Nhưng tôi đã nói chuyện với cấp trên rồi, tiền vốn vẫn còn một ít, có thể duy trì được thêm một tuần, sau một tuần nếu vẫn không tìm được nhà đầu tư mới thì lúc đó sẽ bị cắt ngang.”Đạo diễn Liêu nói.
“Vậy mọi người cùng nhau nghĩ cách thử xem. Cũng không thể trách nhà đầu tư, làm ăn lỗ lã thì họ đành phải thoái vốn, chỉ biết trách chúng ta thời vận không tốt.” Nhà sản xuất cũng chỉ biết thở dài.
Bên đây Trần Manh Manh vội vàng bụm miệng, thông tin nghe được khiến cô ấy hết hồn, một bộ phim cung đấu lớn như vậy mà phải bị cắt ngang thì thật sự rất đáng tiếc.
Với lại diễn xuất của Lâm San cũng rất tốt, rất nhiệt tâm. Bộ phim này có khả năng sẽ khiến cô ấy nổi tiếng sau một đêm và trở thành đàn chị trong nghề.
Cách vách không có tiếng nói chuyện, xem ra tâm trạng ba người rất nặng nề.
“Manh Manh, mình muốn đầu tư bộ phim này.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Manh Manh, nói.
Trần Manh Manh sững sờ, hết sức kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô ấy cũng lập tức nhớ ra Kỷ Hi Nguyệt là Kỷ đại tiểu thư, là người có tiền, đầu tư một bộ phim thì có tính là gì.
“Tiểu Nguyệt, cậu muốn giúp Lâm San sao?” Trần Manh Manh đè thấp giọng nói.
“Cậu không cảm thấy bộ phim này sẽ ăn khách sao? Diễn xuất của Lâm San thực sự rất tốt. Bộ phim này hoàn toàn có thể đánh bại được bộ phim của Lý Mai, nhưng mình nghĩ điều quan trọng nhất là đây sẽ là một cơ hội tốt để kiếm tiền.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch miệng.
Trần Manh Manh dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, ý của cậu là ‘Thái Tử Phi cát tường’ của bọn mình không bằng ‘Vượt qua khóa tình’ sao?”
“Chưa chắc, bộ phim của các cậu cũng không tệ, chỉ là Lý Mai quá đáng ghét nên mình hy vọng Lâm San sẽ nhận được vị trí ảnh hậu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh khẽ gật đầu: “Quả thực kịch bản rất chắc, diễn xuất của Lý Mai cũng rất ổn, nhưng người phụ nữ này lại mắc bệnh ngôi sao, yêu sách, tư chất thì quá tệ, làm mình cũng tức muốn chết. Tiểu Nguyệt, nếu cậu thấy có thể đầu tư kiếm tiền thì cậu cứ làm đi.”
“Cậu không sợ ‘Vượt qua khóa tình’ vượt mặt các cậu sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Vượt thì cũng đâu phải chuyện của mình, mình chỉ là vai nữ số bốn, đất diễn cũng không có là bao, với lại đây là lần đầu tiên mình đóng phim, chủ yếu chỉ để cho quen mặt. Cái chính là mình thực sự không muốn hợp tác với Lý Mai. Trước đây cô ta còn đăng ảnh mình lên Weibo, nói là nha hoàn của cô ta vừa xấu vừa đần, làm lãng phí thời gian của cô ta.”
Trần Manh Manh uất ức nói.
“Còn có chuyện như vậy à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, ngươi phụ nữ Lý Mai này có phải quá đáng quá rồi không?
“Mình hỏi cô ta, cô ta bảo chỉ là trò đùa hằng ngày với người hâm mộ.” Trần Manh Manh mếu máo nói.
“Đúng là khinh người quá đáng!” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại. Lý Mai, đây là cô tự chui đầu vào rọ đấy nhé! Vậy thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt tôi thay trời hành đạo!