Có vài thanh niên đi trước đã xuống hết bậc đá, tới làn đường dành cho người đi bộ. Đột nhiên một thanh niên đang đi thứ ba, thân hình hơi nhỏ con và khá ốm yếu loạng choạng một cái, sau đó vươn tay bám vào vai người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ giật mình, vội vàng tránh khỏi rồi quay đầu bực bội nói: “Này, anh làm gì vậy?”
Nhưng vừa mới dứt câu, người thanh niên kia đã đưa một tay ôm lấy ngực mình, từ từ ngã khụy xuống đất, sau đó rơi vào trạng thái bất tỉnh.
“A!” Trong nháy mắt, những người đi bên cạnh lập tức nhảy ra xa, người đang đi phía sau cũng lập tức lùi lại, ai ai cũng tái mặt.
“Không liên quan đến tôi!” Người phụ nữ hoang mang sợ hãi, gấp gáp nói: “Thật sự không liên quan đến tôi, là anh ta tự ngã xuống.”
Kỷ Hi Nguyệt đã gọi cho 120, sau đó nói nhanh với anh Béo và Liễu Đông: “Quay phim, cứu người!”
Nói rồi cô tức tốc chạy qua chỗ người thanh niên đó.
Liễu Đông và anh Béo vẫn đang thảng thốt, đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Hoàn hồn lại, Vương Nguyệt đã gọi cho 120, tốc độ phản ứng gì mà nhanh quá vậy.
“Nhanh!” Liễu Đông vừa lôi máy ảnh chuyên dụng từ trong ba lô ra vừa chạy qua bên đó, anh Béo cũng lật đật theo sau.
“Đứng đó làm cái gì? Có ai biết cấp cứu không?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hét lên.
Đúng như những gì đã xảy ra ở kiếp trước, nhóm người đó ai nấy đều núp ở đằng xa, kinh hãi nhìn theo nhưng không ai ra tay giúp đỡ.
“Cô gái, cô cẩn thận coi chừng bị lừa bịp tống tiền đấy.” Có người nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt oán trách: “Nếu không phải lừa bịp thì sao? Mọi người thấy chết mà không cứu sao? Nếu anh ấy là mấy người thì sao? Hoặc là người thân của mấy người xảy ra chuyện như thế này thì sao? Lẽ nào mấy người cũng hy vọng không có ai đến cứu?”
Kỷ Hi Nguyệt đã quỳ trước mặt người thanh niên đó. Cô cũng từng học qua một vài kỹ năng sơ cứu.
Đối với những người mắc bệnh tim đột ngột và nghiêm trọng, vì tim ngừng đập nên hô hấp cũng tắc nghẽn, sau đó nhanh chóng dẫn đến chết não do thiếu oxy trầm trọng
Bốn phút đầu tiên sau khi tim ngừng đập rất quan trọng, nó được gọi là bốn phút hoàng kim. Trong lúc đợi cấp cứu 120 đến, bệnh nhân phải được tiến hành sơ cứu hồi sức.
Kỷ Hi Nguyệt chồng hai tay lên nhau ấn vào lồng ngực trái của bệnh nhân, tiến hành giúp bệnh nhân khôi phục lại nhịp tim.
Cô biết, có khoảng một nửa bệnh nhân làm như vậy đã hồi sức thành công.
Vì vậy bốn phút này rất quan trọng.
(Tài liệu từ Baidu- ghi chú của tác giả.)
Mọi người nhìn thấy một cô gái bé nhỏ như Kỷ Hi Nguyệt lại dũng cảm ra tay, lập tức có người chen vào nói: “Tôi biết một ít kỹ thuật sơ cứu.”
“Để tôi làm cho! Tôi là bác sỹ!” Một người đàn ông khác cũng nhanh chân chen vào rồi ngồi xổm xuống.
Quả nhiên đã có nhiều người đã bỏ đi thái độ thờ ơ, giúp đỡ gọi 120, mặc dù trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã gọi rồi.
“Tôi, tôi có thuốc trợ tim!” Có một người qua đường đột nhiên chạy lại hét lên.
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt cũng đã chuẩn bị thuốc trợ tim, nhưng cô không dám cho uống thuốc bậy, lỡ như không phải đau tim thì sao?
Nếu sơ cứu không có hiệu quả, cô sẽ cho uống, bởi vì cô tin xe cấp cứu sẽ nhanh chóng đến nơi.
Bệnh viện gần nhất chỉ cách một con phố, từ đây qua đó cũng chưa tới năm phút.
Kỷ Hi Nguyệt nãy giờ vẫn cúi đầu, hơn nữa còn nhanh chóng đổi tay cho bác sĩ sơ cứu. Cô biết có rất nhiều người đang quay video, vì vậy cô phải để cho những người khác tiếp sức cứu người, như vậy càng phát huy được năng lượng tích cực cho xã hội.
Nói thì chậm, nhưng thực ra mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng.
Liễu Đông và anh Béo đã nắm bắt chuẩn thời điểm sơ cứu, trên mặt mọi người đủ các loại biểu cảm, phần nhiều là vẻ lo lắng.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, mọi người cũng nhanh chóng tránh đường, có một nhóm người còn nhiệt tình hỗ trợ đưa bệnh nhân lên xe.