Sau khi Liễu Đông thấy cô rời đi, cậu thở ra một hơi thật dài. Rốt cuộc cậu nổi điên gì vậy? Cứ có ảo giác là Vương Nguyệt rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất thích cảm giác được ở chung một chỗ với cô.
Trước giờ cậu cũng được coi là một hotboy, tại sao bây giờ yêu cầu về thẩm mỹ của cậu lại thấp như vậy?
Đừng nói là trúng độc của Vương rồi đấy chứ?
Liễu Đông ngồi suy nghĩ vớ vẩn một hồi, cuối cùng cũng vơi đi nỗi lo lắng về chuyện của Đường Tuyết Mai. Sực nhớ Vương Nguyệt muốn ra ngoài, cậu lật đật chạy xuống.
Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó cùng Liễu Đông và anh Béo xuất phát.
“Tiểu Nguyệt, hôm nay đi dạo ở đâu?” Anh Béo lái xe ra ngoài rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ: “Để tôi xem bản đồ đã.” Sau đó giả vờ nhìn ngắm một lúc rồi nói: “Đến trung tâm thành phố đi. Hình như chúng ta chưa bao giờ đến mấy nơi cao cấp như vậy để tìm tin tức nhỉ.”
“Trung tâm thành phố, tòa nhà 88 tầng hả? Bên đó thì có tin tức gì? Cho dù có mà liên quan đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thì cấp trên cũng không cho đăng đâu.” Liễu Đông phản đối.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Thì đi dạo vòng vòng thôi, mà không lẽ trung tâm thành phố không có nơi nào khác ngoài tòa nhà 88 tầng đó ra? Tôi nhớ bên đó có một tiệm Smilling Dessert, các món tráng miệng có mùi vị rất tuyệt vời.”
Anh Béo bỗng bật cười: “Tiểu Nguyệt, cô định tới đó tìm đồ ăn à?”
Liễu Đông cũng dở khóc dở cười: “Chị Nguyệt, chị đúng là một người sành ăn nhỉ? Lần nào ra ngoài chạy tin cũng tìm được chỗ để ăn.”
“Nhân dĩ thực vi thiên*, hiểu không hả? Nổ lực làm việc để kiếm tiền, không phải vì muốn bản thân được sống thoải mái hơn một chút sao? Hai yêu cầu cơ bản và quan trọng nhất để cuộc sống trở nên thoải mái, đó chính là sống thư thả, và có thể ăn được những món ngon. Haha.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
(Nhân dĩ thực vi thiên, hay Dân dĩ thực vi thiên, tức là người lấy cái ăn làm trọng, coi thức ăn là thứ quan trọng để sinh tồn – nguồn: Google.)
Hai người đàn ông cạn lời, song hình như cũng cảm thấy có lý, nếu không vì vậy thì mọi người cực khổ để làm gì?
“Vậy thì vào trung tâm thành phố đi. Đáp ứng nhu cầu cho người sành ăn.” Liễu Đông chỉ còn cách đồng ý, dù sao tin tức cũng là chuyện khả ngộ bất khả cầu*.
(Khả ngộ bất khả cầu: chuyện cầu thì không gặp, lại gặp lúc không ngờ tới.)
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hồ hởi gửi tin nhắn.
“Anh Hàn, anh đang ở văn phòng sao?” Phía sau Kỷ Hi Nguyệt còn gửi gửi kèm một icon mỉm cười.
Mặc dù sáng nay người đàn ông này có chút chướng khí, nhưng như vậy cũng không xua đuổi được độ vô sỉ của cô, huống hồ lần này thực sự có liên quan đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
“Ừm, có chuyện gì vậy?” Triệu Húc Hàn thấy tin nhắn thì lại nhớ đến hình ảnh mất khống chế của mình đêm qua, mặt mũi lại bắt đầu tối sầm.
“Không có gì. Bây giờ em đang vào trung tâm thành phố, anh có muốn thưởng thức chút đồ ngọt không?” Kỷ Hi Nguyệt nịnh nọt.
Triệu Húc Hàn không hiểu ra làm sao: “Nói trọng điểm?”
Kỷ Hi Nguyệt chép miêng, gửi tin nhắn qua: “Cũng không có gì. Ra ngoài chạy tin thôi. Đi vòng vòng quanh khu 88 tầng của anh nên bất chợt nhớ anh ấy mà.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, đợi tới lúc tin tức xuất hiện, Triệu Húc Hàn chắc chắn sẽ biết.
Bây giờ cô nói trước với anh, để đề phòng anh lại trách cô đến mà không báo với anh một tiếng.
Triệu Húc Hàn nhìn hai chữ ‘nhớ anh’ rất lâu, vẻ âm u trên mặt cũng tạm coi là tiêu tán.
“Nếu mệt, có thể lên đây nghĩ ngơi.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Được được. Nhưng bây giờ em muốn đi ăn tráng miệng trước. Nghe nói tiệm Smilling Dessert kế bên toà nhà của các anh đồ ăn rất ngon.”
“Chưa ăn thử.” Triệu Húc Hàn tâm tình cũng tốt lên, bắt đầu tán gẫu.
“Vậy để em gửi cho anh một phần ăn thử nhé?” Kỷ Hi Nguyệt lấy lòng.
“Được.” Triệu Húc Hàn đáp lại một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn tin nhắn rất lâu mới xác định thật sự là chữ ‘được’. Đầu cô đầy gạch đen, chẳng qua cô chỉ mời lơi thôi, vậy mà đại ma vương lại muốn ăn đồ ngọt thật. Quá mệt mỏi.
Cô còn phải lừa Liễu Đông và anh Béo mới có thể gọi thức ăn mang đi để đem ra ngoài.
“Vậy anh thông báo cho lễ tân của các anh trước đi. Em sợ dáng vẻ của em mà vào đó người ta sẽ tưởng em hạ độc anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt tự ti.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn không nhịn được cong lên, sau đó hồi âm lại một chữ ‘ừm’.