Lão Khôi vừa xem xong, khóe miệng đã run rẩy: “Cậu chủ, các loại thiết bị này chẳng phải ở biệt thự Ngự Cảnh bán sơn đã có rồi sao? Với lại ở đây độ cao không đủ.”
“Bên đây chưa có! Lấy sân thượng với ở đây đổi cho nhau. Cho anh thời gian ba ngày.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói, mắt nhìn dòng người và xe cộ tấp nập ra vào dưới cổng khu dân cư qua màn hình giám sát.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật, thì ra biệt thự Ngự Cảnh ở bán sơn đã có những loại thiết bị này. Đáng tiếc là cách đây quá xa, mà nơi đó cũng toàn là ký ức không mấy tốt đẹp.
Lão Khôi đầu đầy gạch đen, lập tức đáp lại một tiếng.
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Về chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, theo anh ra ngoài. Lão Khôi tiễn đến cửa, sau đó sờ cái đầu đang lấm tấm mồ hôi của mình, lật đật đi gọi điện thoại sắp xếp nhiệm vụ.
Thời gian ba ngày rất gấp gáp, hơn nữa chỉ được làm ban ngày. Ban đêm không thể quấy rầ giấc ngủ của cậu chủ.
Cũng may là anh ta đã có kinh nghiệm làm chuyện này, thực ra cũng không khó khăn cho lắm. Chỉ cần đừng kêu anh ta đi theo Kỷ tiểu thư, muốn anh ta làm cái gì cũng cam lòng.
Tình huống xảy ra với Kỷ tiểu thư nhiều vô kể, anh ta thực sự ứng phó không kịp.
Tầng trên, Kỷ Hi Nguyệt hỏi Triệu Húc Hàn đang đứng trước mặt: “Anh Hàn, Vô Cốt không ở đây sao?”
“Cô ấy tạm thời ở bệnh viện với Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn đáp lại.
“Oh, vậy bên đây chúng ta có Tiêu Ân, Lão Khôi, thím Lý, Triệu Không và Triệu Hải?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Triệu Húc Hàn gật đầu.
“Anh Hàn, thực ra Triệu gia có bao nhiêu người vậy?” Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò.
“Rất nhiều.” Triệu Húc Hàn chỉ cho hai chữ.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, rất nhiều là bao nhiêu?
Lên lầu thay đồ rồi hai người lại lên sân thượng.
Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng thím Lý sẽ lên, ai dè đêm này vẫn là Triệu Húc Hàn đích thân dạy kỹ năng tự vệ.
“Anh Hàn, có phải đánh cho anh ra biên là được một yêu cầu không?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lần trước được một yêu cầu đã dùng rồi, nên bây giờ muốn có thêm một cái nữa.
“Không.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói, người phụ nữ này lần trước dễ dàng dùng yêu cầu cho cô tiếp viên không quen không biết, làm anh cảm thấy mình chẳng có chút giá trị nào.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt buồn bã.
“Nếu em đánh ngã được anh, anh sẽ cho em một yêu cầu.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt mặt như đưa đám: “Anh Hàn, anh vốn dĩ là không muốn cho em.”
“Biết là tốt, bắt đầu đi!” Triệu Húc Hàn tấn công trực tiếp.
“A!” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng nhảy lên. Người đàn ông này đáng ghét thực sự.
“Anh không nể tình đâu, không nghiêm túc lát đau ráng chịu!” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên biến thành huấn luyện viên ác ma.
Kỷ Hi Nguyệt dựng hết tóc gáy, cô không muốn bị đánh bầm dập. Mấy vết bầm tím lúc trước khó khăn lắm mới lặn xuống được.
Hai tiếng đồng hồ lăn lộn, cuối cùng vẫn là Kỷ Hi Nguyệt quằn quại nằm bò trên tấm thảm, còn Triệu Húc Hàn thì hoàn toàn không tổn hại gì, đứng như trời trồng nhìn cô.
“Nhớ massage.” Triệu Húc Hàn xoay người rời khỏi, khóe miệng còn khẽ cong cong.
Xem ra người phụ nữ này rất có cố gắng. Buổi huấn luyện ngày hôm nay đã mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh đi xuống, cô bực bội dùng cánh tay nhỏ nện xuống thảm mấy cái.
Sao cô lại vô dụng vậy chứ, cả hai tiếng đồng hồ mà không đánh anh ngã được một lần, đúng là rầu dễ sợ rầu.
Kỷ Hi Nguyệtt ừ từ bò dậy, sau đó sờ nhẹ những chỗ bị đánh rồi nghiến răng nghiến lợi lết xuống lầu.
Cô cũng mệt mỏi, cũng muốn được massage, nhưng tiếc thay phải đi phục vụ cho đại ma vương.
Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương, chỉ biết ngược đãi cô thôi. Cô đúng là số khổ mà!