Cố Cửu nằm trên giường, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này anh ấy cũng không dám đùa giỡn, bởi vì hơi thở trên người Triệu Húc Hàn quá ư là bức người.
Giống như lúc bên Mỹ gặp phải tập kích, sát khí trên người anh cũng đằng đằng tỏa ra xung quanh như vậy.
“Tiểu Nguyệt xém chút nữa bị ô tô tông trúng.” Triệu Húc Hàn vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lại như gươm, khiến người khác nhìn vào đều có cảm giác không rét và run, khí thế thực sự quá mạnh mẽ.
Cố Cửu ngồi bật dậy, kinh hoàng hỏi: “Sao cơ? Có chuyện đó luôn à?”
Triệu Húc Hàn đưa video cho anh ấy xem qua.
Cố Cửu xem xong thì sắc mặt cũng âm u: “Cái này là mưu sát, nhất định phải điều tra cho ra thằng khốn này, khiến hắn không chết được tử tế!”
Triệu Húc Hàn không đáp lại, anh hồi âm cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Em có bị thương không?”
Kỷ Hi Nguyệt thấy giọng điệu này thì mừng thầm trong lòng, may quá anh không la.
“Không sao, em chỉ bị trầy da một chút thôi. Anh có điều tra được không?”
Triệu Húc Hàn trả lời: “Có thể. Xem ra thân thủ của em không tệ, nhưng vẫn cần tăng cường tập luyện.”
Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở: “Vâng. Anh Hàn, về sớm ăn tối với nhau nhé?” Phía sau kèm theo biểu cảm nghịch ngợm.
“Ừm, còn massage nữa.” Giọng điệu của Triệu Húc Hàn cứ nhàn nhạt.
Kỷ Hi Nguyệt đọc thế nào cũng thấy mùi vị trêu ghẹo, đột nhiên cả người cô bất ổn. Đại ma vương vẫn còn nhớ vụ này, xem ra trốn không được rồi.
Triệu Húc Hàn cứ xem đi xem lại video, khóe miệng bất giác cong lên, khí tức trên người cũng từ từ hạ nhiệt.
“Cậu còn cười được à? Cậu nói xem liệu có phải Nhất Gia làm không?” Cố Cửu để ý biểu cảm của Triệu Húc Hàn rồi hỏi một câu không khẳng định.
“Anh không thấy thân thủ của cô ấy càng ngày càng tốt sao? Phản ứng cũng vô cùng nhanh nhẹn. Xem ra hai tháng này tăng cường huấn luyện không vô ích.” Nội tâm Triệu Húc Hàn có chút tự hào.
Đâu phải ai trong vòng hai tháng ngắn ngủi cũng có thể thay đổi nhiều đến như vậy.
Nếu không phải cô chịu khó chịu đựng và có một đầu óc nhanh nhẹn, nếu không phải có huấn luyện giỏi và yêu cầu nghiêm khắc, làm gì có chuyện cô tránh được chiếc ô tô tông trực diện như vậy.
“Hai tháng? Cô ấy mới học hai tháng mà có thể phản ứng như vậy rồi sao?” Cố Cửu kinh ngạc.
“Ừm. Mỗi ngày tăng cường huấn luyện ba tiếng rưỡi, chứ đâu có giống anh, một tiếng cũng không chịu được.” Triệu Húc Hàn chế nhạo anh ấy.
Cố Cửu nhất thời mặt ủ mày chau: “Vậy chắc phải đau lắm? Mệt lắm? Huấn luyện theo hệ thống của Triệu gia?”
Triệu Húc Hàn gật đầu.
“Thật sự không ngờ Tiểu Nguyệt cừ như vậy. Khâm phục.” Cố Cửu thực lòng bái phục Kỷ Hi Nguyệt, càng hiểu rõ về cô lại càng phát hiện cô thực sự khác biệt hơn người.
Triệu Húc Hàn đột nhiên trở lạnh: “Anh hai tôi dám xuống tay với tôi ở bên Mỹ, cũng không loại trừ khả năng sẽ xuống tay với Tiểu Nguyệt. Nhưng có lẽ anh ta vẫn chưa biết Vương Nguyệt chính là Tiểu Nguyệt. Cho nên cảm giác lần này không phải là anh ta làm.”
“Không phải anh ta thì là ai? Chẳng lẽ nghề phóng viên của Tiểu Nguyệt lại dẫn đến họa sát thân?” Cố Cửu khó hiểu.
Triệu Húc Hàn cau mày: “Anh cũng biết cô ấy mà. Lần nào đưa tin cũng liều mình, đắc tội với người khác là chuyện không hiếm lạ. Vốn dĩ là để Lão Khôi theo cô ấy, nhưng cô ấy lại không đồng ý.”
“Vậy cậu cũng nghe lời không phái người bảo vệ cô ấy luôn?” Cố Cửu bỗng nhiên lo lắng.
“Tôi thu mua hai đài truyền hình cũng vì muốn xem cô ấy đưa những tin tức gì, để có thể biết trước một chút, nhưng cũng khó lòng phòng bị, vì vậy cô ấy tự nâng cao nhận thức về nguy hiểm mới là điều quan trọng nhất.”
“Tôi cảm thấy cậu vẫn nên phái người âm thầm bảo vệ cô ấy thì hơn.” Cố Cửu nói.
Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Cô ấy không thích.”
“Không thích còn đỡ hơn là mất mạng!” Cố Cửu bực bội nói, “Rốt cuộc cậu có quan tâm cô ấy không? Đã xảy ra chuyện như vậy mà cậu không hề căng thẳng sao?”
Cố Cửu bức xúc nổi giận.