“Trần Manh Manh, cậu ngậm miệng là được rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gắp miếng thịt nhét vào miệng Trần Manh Manh.
Liễu Đông và Trần Manh Manh cười muốn nội thương, ba người lại bắt đầu náo nhiệt.
“Manh Manh, tôi cũng muốn đi xem cô diễn, được không?” Liễu Đông liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nói.
“Được chứ, cậu đi với Tiểu Nguyệt nè! Bên đó có nhiều chỗ giải trí lắm, nhân tiện chúng ta đi chơi luôn, cuối tuần mà.” Trần Manh Manh bày trò.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Bây giờ chưa biết là có bận việc gì không. Nếu không có thì tụi mình sẽ qua thăm cậu. Liễu Đông, cậu biết chạy xe không?”
“Đương nhiên là biết, mười tám tuổi tôi đã lấy bắng lái xe rồi nhé!” Liễu Đông vội nói. Trong lòng cậu rất vui mừng và hưng phấn, lần này đi chơi riêng với Vương Nguyệt có được tính là tiến thêm một bước không nhỉ?
Liễu Đông chợt giật mình, cậu đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào cậu thực sự thích Vương Nguyệt? Đang nghĩ đi hẹn hò với cô ấy sao?
“Vậy thì tốt. Tôi cũng có bằng lái, chúng ta có thể đổi nhau lái xe để đỡ mệt.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ như vậy cũng tốt.
“Tiểu Nguyệt, lần này cậu có định đi xin ảnh có chữ ký nữa không?” Trần Manh Manh cười nham nhở.
Kỷ Hi Nguyệt véo một phát vào cánh tay của cô ấy, “Vừa phải thôi, cho mình chút mặt mũi đi. Bây giờ thần tương của mình không phải là anh ấy nữa.”
“Đau đau đau! Vậy cậu nói xem bây giờ thần tượng của cậu là ai?” Trần Manh Manh cầu xin.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt lập tức hiện lên khuôn mặt của đại ma vương, nhưng sau đó vội vàng lắc đầu. Đó là đại ma vương, không phải thần tượng.
“Không có ai cả. Không để ý phim truyền hình và điện ảnh cho lắm. Hình như chẳng có diễn viên nam nào có thể hấp dẫn được mình.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu.
“Hứ, yêu cầu cao quá đấy. Mình ái mộ Lý Vệ, mà lần này anh ấy cũng là nam chính. Anh ấy thực sự rất thân thiện, đối xử với tụi mình cũng rất lịch sự.” Trần Manh Manh cười nói.
“Cậu đừng có si mê quá. Lý Vệ diễn xuất không tệ, nhưng con người có tốt hay không thì chưa biết được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Mình đâu có nhìn bề ngoài. Cậu đừng lo lắng cho mình. Liễu Đông, nói thử xem cậu thích sao nữ nào?” Trần Manh Manh đổi chủ đề.
“Sao nữ hả? Cũng không có ai đặc biệt thích, diễn xuất tốt là được, như Lý Mai chẳng hạn, hoặc là Vương Đình. Vương Đình nhìn rất đẹp.” Liễu Đông nói.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Thì ra cậu thích mẫu người như Vương Đình, còn có chút đặc biệt nữa chứ.”
“Nhìn cũng được mà. Mặc dù không phải kiểu mặt V-line đang thịnh hành, còn có chút tròn trịa, nhưng thực sự rất đáng yêu, mắt cũng to nữa, nhìn y như búp bê. Tôi cảm thấy như vậy rất đẹp.” Liễu Đông cười nói.
“Đây không phải rất giống Manh Manh nhà tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười. Cô thật sự không ngờ Liễu Đông lại thích mẫu người như Vương Đình, quả thực có phần giống Trần Manh Manh.
Nhưng khuôn mặt Trần Manh Manh tròn nhẵn hơn một chút, nhìn cũng đáng yêu hơn ít phần.
“Ha, hình như rất giống đấy! Manh Manh, sau này cô nhất định cũng trở thành đại minh tinh!” Liễu Đông nhìn lại thì cảm thấy có chút giống, cậu lập tức khen ngợi.
“Thật à? Cậu thấy tôi rất có tố chất đại minh tinh sao?” Mắt Trần Manh Manh càng mở to hơn, dáng vẻ chớp chớp quả thực rất giống búp bê.
“Đương nhiên, bây giờ cô chỉ thiếu một chút khí chất, đợi một khoảng thời gian nữa mài giũa cẩn thận, cô nhất định sẽ trở thành đại minh tinh giống như Vương Đình.” Liễu Đông khích lệ cô ấy.
Bởi vì Liễu Đông thấy Vương Nguyệt hay động viên cô ấy, nên cậu cũng muốn khích lệ cô ấy.
“Sau này có khi nào hai người bạn thân các cô, một người là phóng viên kim bài, một người là đại minh tinh không? Tôi thấy chuẩn bị lên mây rồi đó.” Liễu Đông đùa giỡn.
“Haha, vậy cậu là cái gì?” Trần Manh Manh bật cười nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông suy nghĩ: “Chân sai vặt kim bài chăng?”
“Tôi thấy cậu là thái giám kim bài thì có. Tâng bốc lên trời luôn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn cậu bật cười.