Tầm mười giờ, nhiều đồng nghiệp đã lần lượt đi ra ngoài. Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi: “Chị Nguyệt, chúng ta có ra ngoài không?”
“Cậu với anh Béo đi dạo vòng vòng xem. Tôi vẫn còn hơi mệt, hôm nay chắc là không ra ngoài đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông nghĩ cũng phải, cậu với anh Béo ra ngoài kiếm tin tức, để cô có thời gian nghĩ ngơi nhiều hơn.
Nhóm của Trần Thanh hình như cũng chuẩn bị ra ngoài. Kỷ Hi Nguyệt thấy Châu Lê nói muốn đi vệ sinh, cô cũng theo vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh nữ, Châu Lê đi vệ sinh ra thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng rửa tay.
Cô ta cười khẩy một tiếng: “Vương Nguyệt., sức khỏe của cô công nhận yếu thật đấy. Ba ngày hai bận lại đau ốm, yếu thế thì làm sao mà làm việc cho được?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Chuyện này không phải là nhờ phúc của cô sao?”
“Cô có ý gì?” Châu Lê giật mình, có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài.
“Còn ý gì nữa? Cô tưởng là tôi không biết hôm qua cô bỏ thuốc sổ trong ly cà phê của tôi?” Kỷ Hi Nguyêt vào thẳng vấn đề.
“Cô, cô nói bậy! Cô có bằng chứng không?” Châu Lê có tật giật mình, chỉ nhớ không có bằng chứng thì có chết cô ta cũng không nhận.
“Bằng chứng? Bằng chứng chính là cô đã rửa ly cà phê của tôi. À phải rồi, trong băng ghi hình không có, không biết là ai đã giúp cô che đậy, nhưng tôi nghĩ trong hộc bàn của cô vẫn còn phần thuốc sổ thừa lại đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, cười lạnh.
“Vương Nguyệt, cô đừng ngậm máu phun người. Tôi nói cho cô biết, không có bằng chứng mà cô dám nói bậy thì sẽ phạm pháp đấy. Tôi có thể kiện cô.” Châu Lê sợ hãi, cô ta quả thực vẫn còn giữ thuốc sổ, nhưng để ở trong ví của cô ta.
Bây giờ nghĩ lại, cô ta nên vứt đi mới đúng. Lỡ như Vương Nguyệt muốn báo cảnh sát, cô ta sẽ bị tóm gọn. Nhưng cũng may chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
“Không có bằng chứng là không có tội?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta.
“Vương Nguyệt, chúng ta là phóng viên, muốn đưa tin tức cũng phải dựa theo sự thật. Lẽ nào ngay cả chuyện này mà cô cũng không hiểu!?” Châu Lê đã bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ cô sẽ không làm gì được mình.
Trong đầu còn nghĩ, Tào Quang đúng là lợi hại, ấy vậy mà đã xóa bỏ được băng ghi hình. Xem ra cô ta phải cảm ơn anh ta mới được. Sau này cô ta cũng yên tâm hơn.
“Không có bằng chứng chứ gì? Rất tốt!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên tát một cái thật mạnh vào mặt Châu Lê.
Châu Lê choáng váng, sau đó cả kinh nói: “Vương Nguyệt, cô dám đánh tôi?”
“Tôi đâu có đánh cô? Bằng chứng đâu?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục đá một cước vào eo Châu Lê, trên mặt cô vẫn giữ nụ cười hờ hững.
Châu Lê đau đớn rớt nước mắt, muốn đánh trả Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại bồi thêm một cước.
Kỷ Hi Nguyệt hiện tại không thể so sánh với kiểu phụ nữ phổ thông như Châu Lê, cô sử dụng cả tay và chân, đánh cho Châu Lê liên tục hét lên thảm thiết, toàn thân đều đau nhức.
“Vương Nguyệt, cô, cô?” Châu Lê khuỵa xuống sàn, dáng vẻ rất khổ sở.
“Sao? Nói tôi đánh cô phải không? Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng thì đừng nói bậy.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong, lạnh lùng bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Châu Lê tức đến phát run, nhưng toàn thân đau đớn chịu không nổi, vội vàng gọi điện thoại cho Trần Thanh.
Trên hành lang, Trần Thanh thấy Kỷ Hi Nguyệt bước ra ngoài.
“Anh Trần, tìm Châu Lê à? Cô ta hình như vẫn đang trong nhà vệ sinh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Ồ ồ.” Trần Thanh có chút khó hiểu. Cho đến khi Châu Lê kêu anh ta vào nhà vệ sinh, anh ta mới nhìn thấy Châu Lê bị đánh tới nổi đứng lên không được.
“Anh Trần, Vương Nguyệt đánh tôi. Tôi muốn kiện cô ta.” Châu Lê nước mắt lã chã.
Trần Thanh dìu cô ta ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Lúc này Tào Quang cũng chạy đến xem thử. Vừa nhìn thấy, khóe miệng anh ta đã run rẩy.
Người phụ nữ của cậu chủ, quả nhiên rất quả quyết.