Kỷ Hi Nguyệt giật mình, thấy vẻ mặt hờn mát của Hạ Tâm Lan, cô lập tức buông con gấu ra: “Haha, thì ra là của Cố Cửu tặng à. Cái người này sao mà ấu trĩ thế không biết.”
“Cũng được mười năm rồi. Đó là quà tặng nhân dịp sinh nhật năm tôi mười tám tuổi.” Hạ Tâm Lan thở dài, “Tiểu Nguyệt, cô phải đối xử tốt với anh ấy đấy nhé. Mặc dù con người của anh hơi phong lưu, nhưng tính tính lại rất tốt. Hồi nhỏ anh ấy rất biết che chở cho tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, nói: “Tâm Lan, đừng nói cô buông không đặng đấy chứ?”
“Không, buông không được cũng phải buông. Cô nói rất đúng, hai người đã không yêu thương nhau, cho dù có cưỡng ép ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Huống hồ gì tôi và anh ấy chưa ở bên nhau đã đánh nhau đến đầu vỡ máu rơi. Tôi không muốn phải đau lòng nữa.”
Hạ Tâm Lan dựa vào thành lan can, ánh mắt có chút tổn thương.
“Nếu đã nghĩ thông rồi thì phải vui vẻ lên. Thứ này nên cho người khác đi. Nhìn thấy đồ anh ấy tặng cô cũng đâu dễ chịu gì. Tôi nói với cô nhé, nếu tôi thất tình, tôi sẽ vứt hết những thứ liên quan đến bạn trai cũ, sau đó cố gắng tìm một người mới.” Kỷ Hi Nguyệt khuyên bảo cô ấy.
“Cô đừng nói với tôi cô cũng phong lưu đa tình đấy nhé.” Hạ Tâm Lan không khách khí nói.
“E hèm. Tôi nào có phong lưu đa tình. Đây là tôi đang nói về cách chữa thất tình tốt nhất thôi. Hay là tối nay sau khi tập luyện chúng ta đi uống một ly đi. Tôi sẽ cùng cô giải tỏa một chút?” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Thật sao?” Mắt Hạ Tâm Lan sáng lên.
“Tất nhiên, chúng ta là bạn tốt mà. Với lại đô của tôi cũng hơi bị khá đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
“Vậy mau đi ăn cơm thôi.” Hạ Tâm Lan thoáng chốc hết đau lòng, đặt đồ đạc xuống rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt tới một quán cơm nhỏ gần đó ăn cơm.
Hai người phụ nữ vừa ăn vừa tán gẫu, bầu không khí vô cùng tốt. Giữa hai người càng lúc càng hiểu nhau hơn.
Hạ Tâm Lan không ngờ Kỷ Hi Nguyệt nhỏ hơn cô ấy đến bảy tuổi, nhưng cách nói chuyện lại rất chín chắn trưởng thành. Nhìn thế nào cũng không giống sinh viên đại học.
Hạ Tâm Lan nghĩ, có lẽ Kỷ Hi Nguyệt đã trải qua cái chết của mẹ, cộng thêm chuyện thất tình với Triệu Vân Sâm, thành ra cô mới có sự hiểu biết thấu đáo như vậy.
Còn Kỷ Hi Nguyệt thì được lĩnh hội sâu sắc sự máu lửa, kiên cường chính trực của một quân nhân trên người Hạ Tâm Lan. Cô thực sự rất khâm phục.
Một người phụ nữ tốt như vậy sao lại đi say đắm Cố Cửu chứ? Cố Cửu đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Mặc dù cô cảm thấy Hạ Tâm Lan rất tốt, nhưng thực tâm cô không muốn cô ấy với Cố cửu thành một đôi. Thực tế là hai người không hợp với nhau. Hạ Tâm Lan xứng đáng có được một người đàn ông biết bao dung cô ấy hơn.
Xong bữa tối, hai người về lại nhà ngói đỏ sau nửa giờ đi bộ.
Hai người đổi sang đồ thể thao xong, Hạ Tâm Lan kêu Kỷ Hi Nguyệt khởi động cho nóng người trước.
Ở đây có máy chạy bộ, nệm nhảy, bao cát, ngựa gỗ, xà đơn, xà kép, và cả chướng ngại vật bậc thang. So với những nơi huấn luyện trước đây Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy, ở đây hoành tráng hơn rất nhiều.
Đây mới thực sự là nơi huấn luyện của quân nhân.
Kỷ Hi Nguyệt chạy bộ xong, Hạ Tâm Lan dạy cô đánh bao cát. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, quay về cô phải kêu đại ma vương sắm thêm thiết bị mới được.
Nhưng cô đánh cùng thím Lý và đại ma vương thì kinh nghiệm sẽ thực tế hơn một chút, chỉ là mấy thứ khác thì cô không chắc. Lát sau Hạ Tâm Lan tới nắm lấy sợi dây thừng màu đen, cô tò mò nhìn theo, trong căn phòng có hai sợi dây hai bên.
Hạ Tâm Lan kéo sợi dây buộc vào eo cô ấy, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Kỷ Hi Nguyệt, Hạ Tâm Lan bật thẳng lên.
Hai sợi dây thừng giúp cô ấy bật lên bật xuống liên tục, hơn nữa Hạ Tâm Lan còn có thể đá vô lê* trên không và bước tốc độ nhanh trên bốn bức tường xung quanh.
(Vô lê: trong tiếng việt, từ vô lê bắt nguồn từ ‘Volee’ trong tiếng Pháp. Đây được xem là một trong những kỹ thuật đẹp mắt nhất trong bộ môn bóng đá. Một cú đá được gọi là vô lê khi quả bóng được sút bằng chân ngay trên không trung – nguồn: Wikipedia.)
Chỉ cần rớt xuống, sợi dây thừng sẽ nảy lên, vì vậy dụng cụ này được dùng để luyện khả nang bật nhảy.