“Đúng vậy. Anh hai tôi vừa mới chơi tôi một vố, bây giờ tôi phải đích thân đi xử lý, nhưng có lẽ sẽ sớm về thôi.” Triệu Húc Hàn nói.
“Liệu có nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi.
Triệu Húc Hàn cười lạnh: “Có cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám làm hại tôi.”
“Vậy nếu không phải là anh hai của anh thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn cau mày.
Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô: “Em cảm thấy tôi sợ nguy hiểm sao?”
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, tôi biết anh không sợ nguy hiểm, mà chủ nhân của Triệu gia tôi nghĩ cũng không có khả năng xảy ra nguy hiểm, nhưng có một số nguy hiểm khi đã xảy ra thì sẽ liên quan đến tính mạng. Anh có tin vào trực giác của tôi không?”
Kỷ Hi Nguyệt vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Triệu Húc Hàn đột nhiên nheo mắt lại. Trong đầu anh nghĩ đến những chuyện kỳ lạ đã xảy ra với Kỷ Hi Nguyệt, mọi thứ dường như đều dựa vào trực giác của cô.
“Em thấy lần này qua đó tôi sẽ gặp nguy hiểm?” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Đúng, vừa nãy mới nghe anh nói xong là tâm trạng tôi lập tức bất ổn. Cảm giác này rất giống với vụ án tử thi và vụ án phong hỏa. Tôi có linh cảm, anh chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, thậm chí là bị thương, nên là anh Hàn, anh có thể đừng đi được không?”
“Không thể không đi, nhưng tôi sẽ chú ý.” Trong lòng Triệu Húc Hàn cũng thoáng run.
Nếu là người khác, anh chắc chắn sẽ không tin, nhưng khoảng thời gian này trực giác của Kỷ Hi Nguyệt rất chuẩn, khiến anh không thể không thận trọng cân nhắc.
“Vậy anh nhất định phải cẩn thận đấy. Bên Mỹ kiểm soát súng ống rất lỏng lẻo, tốt nhất anh nên mặc áo chống đạn, đề phòng vạn nhất.” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh, cô biết không có cách nào khuyên anh, nhưng ít nhất phải làm tốt công tác phòng hộ.
“Tôi biết rồi. Em yên tâm đi.” Triệu Húc Hàn gật đầu.
Đôi mắt anh lấp lánh như ánh sao, sâu thẳm và yên tĩnh, thấy khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra lo lắng thì từ từ gợn lên một tia sáng dịu dàng.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang căng não suy nghĩ, cô hận bản thân kiếp trước sao không hiểu rõ về Triệu Húc Hàn thêm một chút, để bây giờ có muốn giúp anh cũng không được.
Nhưng cô biết còn một chuyện đáng sợ hơn, đó là trước khi cô chết, tại sao Triệu Húc Hàn không bảo vệ được cô? Là bởi vì sự ngu ngốc của cô mà Triệu Húc Hàn đã trả một cái giá rất nặng nề.
Lúc đó cô còn cảm thấy như thế là đáng đời anh. Nghĩ đến đây, tim cô như bị một bàn tay lớn siết chặt, đau đớn không thở nổi.
“Tiểu Nguyệt, sao thế?” Triệu Húc Hàn thấy trán Kỷ Hi Nguyệt lấm tấm mồ hôi, anh lập tức thả đũa xuống, vươn tay sờ vào trán cô.
“Không sao. Anh Hàn, anh nhất định phải cẩn thận đấy.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Triệu Húc Hàn thoáng sững người, lẽ nào thật sự sẽ xảy ra chuyện? Anh Hai sẽ làm chuyện tuyệt tình vậy sao?
“Mỗi ngày anh sẽ nhắn tin cho em, đừng lo lắng.” Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng nói.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng. Tim cô bỗng chốc đập dữ dội, cô rất muốn cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi.
Triệu Húc Hàn sợ tới mức không biết phải làm sao, còn tưởng rằng lẽ nào lần này mình sẽ chết?
“Làm sao vậy?” Triệu Húc Hàn cũng rất bối rối, anh kéo tay cô ngồi xuống sô pha, vỗ nhẹ lưng cô, “Anh bảo đảm sẽ bình an trở về mà.”
“Ừm ừm.” Kỷ Hi Nguyệt dựa vào lòng anh bật khóc.
Cô cảm thấy kiếp trước mình thực sự quá ngu ngốc, quá vô lý. Tại sao cô lại tổn thương Triệu Húc Hàn sâu sắc như vậy. Người đàn ông này tại sao lại đối xử với cô tốt đến thế.
Đôi lúc, con người ta phải trải qua sai lầm và đau thương mới biết trân quý thực tại.
Cũng may ông trời đã cho cô cơ hội làm lại. Lần này cô phải bù đắp mọi thứ, khoảng thời gian năm năm sau này cô phải trở nên mạnh mẽ để đứng bên cạnh người đàn ông này, không thể để anh vì cô mà bị người khác làm hại nữa.