“Kỷ tiểu thư, chị với anh tôi rất hợp nhau, hay là chị thử cân nhắc anh tôi một chút đi. Vả lại bố mẹ tôi cũng rất thích chị làm con dâu, tôi nghĩ nếu chị làm chị dâu của tôi, tôi sẽ rất vui mừng.” Cố Mỹ Tâm lên tiếng trước.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Nhưng tôi là bạn gái của anh Hàn, không phải là bạn gái của anh cô.”
Cố Mỹ Tâm lập tức nói: “Tôi biết, nhưng chị có thể chia tay anh Triệu mà. Điều kiện của anh tôi cũng đâu có tệ. Thật đấy.”
“Mỹ Tâm, chuyện này không phải nói thích là thích được.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cô phải cất công khai sáng cho một người con gái tiếp theo.
Nhưng cô nghĩ độ khó của chuyện này hẳn là cao hơn rất nhiều so với việc khuyên bảo Hạ Tâm Lan.
“Thì cứ thử xem thế nào. Tôi nghĩ anh Triệu sẽ không thích chị đâu. Bây giờ anh ấy chỉ nhất thời thích chị mà thôi.” Cố Mỹ Tâm xúi bẩy Kỷ Hi Nguyệt chia tay Triệu Húc Hàn.
“Tôi không nghĩ là nhất thời đâu, bởi vì giờ tôi mà đề nghị chia tay anh ấy chắc chắc sẽ giết tôi mất. Nếu cô thật sự không muốn tôi quen với anh ấy, vậy thì tốt nhất là cô kêu anh ấy chia tay tôi đi, tôi sẽ lập tức đồng ý, ok không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Thật sao? Là chị nói đấy nhé?” Cố Mỹ Tâm cười toe toét.
“Ừm, thật mà. Chỉ cần cô thuyết phục anh ấy chia tay tôi, tôi sẽ từ bỏ.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, đại ma vương dám gài bẫy cô, để coi ai chơi xỏ lá ai, haha.
“Ok! Một lời đã định. Nhất định tôi sẽ khiến Triệu Húc Hàn chia tay chị.” Cố Mỹ Tâm nhận ra hình như Kỷ Hi Nguyệt không thích Triệu Húc Hàn, bỗng nhiên nhìn cô vừa mắt hơn rất nhiều.
“Mỹ Tâm, cô thích anh Hàn vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa hỏi.
“Đương nhiên, anh ấy là nam thần trong lòng tôi, cả đời này tôi sẽ không gả cho ai ngoài anh ấy cả.” Cố Mỹ Tâm không hề ngại ngùng, quả nhiên con gái bây giờ càng ngày càng mạnh dạn.
“Vậy cô có biết để làm chủ mẫu của Triệu gia thì phải cần những điều kiện gì không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Cố Mỹ Tâm thoáng sững người: “Không biết, nhưng tôi nghĩ chỉ cần anh Hàn thích tôi là được rồi.”
“Tôi thấy cô suy nghĩ đơn giản quá rồi. Anh Hàn của cô là chủ nhân của Triệu gia, hôn nhân cần phải có sự đồng ý của lão gia và toàn bộ nhà họ Triệu. Nếu không đạt yêu cầu thì cao nhất chỉ làm được vợ bé thôi.” Kỷ Hi Nguyệt hù dọa Cố Mỹ Tâm.
“Không phải chứ? Vậy như cô có đạt yêu cầu không?” Cố Mỹ Tâm có chút cảnh giác nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Không được. Yêu cầu đầu tiên là phải đánh bại được nữ vệ sĩ Vô Cốt đang đứng ngoài kia. Cô cảm thấy cô làm được không?” Kỷ Hi Nguyệt cười thầm trong bụng, “Đó là yêu cầu do chính anh Hàn của cô đặt ra.”
“Thật à? Là người phụ nữ mặt lạnh đó sao?” Cố Mỹ Tâm híp mắt lại.
“Phải, cô có luyện võ không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta không giống con nhà võ cho lắm.
“Đương nhiên là có rồi. Tôi khác anh tôi, anh ấy từ nhỏ không thích tập luyện, nhưng bố tôi lại yêu cầu tôi luyện võ, mặc dù không giỏi lắm, nhưng có lẽ đủ đánh thắng người phụ nữ mặt lạnh kia.” Cố Mỹ Tâm chu miệng, đưa mắt nhìn Vô Cốt đang đứng với Tiêu Ân ở bên ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Vậy thì tùy cô à. Dù sao tôi cũng không làm được, nên là cô yên tâm đi, tôi không phải là tình địch của cô đâu. Tình địch chân chính của cô có lẽ là người phụ nữ ngồi lên được vị trí chủ mẫu của Triệu gia.”
“Nói cũng phải. Vậy tính ra cô là hồ ly tinh, tạm thời mê hoặc anh Triệu của tôi, đợi anh Triệu chơi chán sẽ vứt bỏ cô.”
Lời nói của Cố Mỹ Tâm có thể nói là nham hiểm, hơn nữa cô ta không biết mình giống một lục trà biểu đến mức nào khi nói ra những lời này.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu trong lòng, Cố Mỹ Tâm này xem ra cũng bị chiều quá hóa hư.
“Kỷ Hi Nguyệt, lát nữa ra ngoài chơi, chị nhớ đi chung với anh tôi, để tôi có thêm chút thời gian ở riêng với anh Hàn biết chưa?” Cố Mỹ Tâm giống như đang hạ lệnh vậy.