Kỷ Hi Nguyệt uống một hớp canh, mãn nguyện nói: “Cảm giác như lâu rồi chưa uống chén canh nào ngon như vậy. Chắc có lẽ là bị đói. Cố Cửu, thấy hậu quả anh bỏ đói bạn gái anh chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt cố ý nhìn Cố Cửu nói.
Cố Cửu liếc xéo: “Hai người các em lớn tướng vậy rồi mà không biết tự chăm sóc mình à? Cả một buổi sáng chạy tới chạy lui chắc chắn phải đói rồi. Tại sao không biết mua gì ăn đỡ?”
Kỷ Hi Nguyệt chờ anh ấy nói xong mới quay sang nói với Hạ Tâm Lan: “Tâm Lan, cô thấy chưa? Kiểu đàn ông này không đáng để yêu đâu. Không những không đau lòng vì tôi bị đói mà còn quay qua quở trách tôi. Haizza, may mà cô thua đấy. Còn tôi phải tiếp tục chịu đựng đây này.”
Cố Cửu sững sờ. Hạ Tâm Lan ngước đầu lên nhìn Cố Cửu, sau đó bực bội nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Cô đừng có thắng rồi lại đi khoe mẽ.”
“Haha, công nhận tôi thắng rồi?” Kỷ Hi Nguyệt cười nham hiểm.
Hạ Tâm Lan thở dài: “Công nhận. Thực sự rất khâm phục cô, trực giác của cô quả là đáng sợ.”
“Vậy là bằng lòng nhận thua? Sau này không quấy rầy Cố Cửu nữa?” Kỷ Hi Nguyệt liếc Cố Cửu. Cố Cửu lập tức căng thẳng nhìn Hạ Tâm Lan.
Hạ Tâm Lan nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của anh ấy tràn đầy sự sợ hãi và cầu xin.
Trong lòng cô ta cảm thấy đau đớn, cuối cùng gật đầu nói: “Phải, sẵn sàng nhận thua. Năm năm rồi, tôi cũng mệt rồi. Ông trời ban cho tôi sự tự tin nhưng cuối cùng vẫn thua cuộc, như vậy chúng tỏ ông trời cũng muốn tôi buông tay. Kỷ Hi Nguyệt, Cố Cửu là của cô đấy.”
Nói xong thì quay sang cười khẽ với Kỷ Hi Nguyệt, rồi lại nhìn Cố Cửu, sau đó cuối đầu ăn cơm.
“Tâm Lan, cô nói lời giữ lời đấy nhé. Vậy thì cô cũng lo tìm bạn trai đi, đừng suốt ngày gọi tôi là ông xã nữa.” Cố Cửu vội vàng nói.
“Biết rồi! Có cần phải ghét bỏ vậy không? Muốn ăn đấm hả?” Hạ Tâm Lan nghe thấy mà bực mình, cô ta dí dí nắm đấm.
Cố Cửu sợ rụt cổ. Kỷ Hi Nguyệt bật cười: ‘Được rồi được rồi. Không thành vợ chồng thì vẫn làm bạn bè được vậy. Tâm Lan, chúng ta cũng được coi là bạn bè chứ?”
Hạ Tâm Lan nhìn cô mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn cô đã coi tôi là bạn.”
“Vậy sau này lỡ như tôi và Cố Cửu chia tay thì chúng ta có còn là bạn không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Hạ Tâm Lan sững người:: “Không phải chứ. Cô còn muốn chia tay Cố Cửu sao?”
“Tại sao không thể? Chúng tôi lại chưa kết hôn, nếu anh ta đối xử với tôi không tốt, tôi phải chọn lại người đàn ông tốt hơn chứ. Trên thế giới này đâu phải chỉ có anh ta là đàn ông, cô nghĩ tôi là cô sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh thường cô ta.
“Cô, cô đúng là phóng khoáng.” Hạ Tâm Lan choáng váng.
Cố Cửu đau lòng: “Tiểu Nguyệt, sao em nỡ lòng nào lại nói như vậy?”
“Anh cũng có ngày hôm nay à!” Hạ Tâm Lan nhìn dáng vẻ đau lòng của Cố Cửu mà có chút sảng khoái.
Sau đó mỉm cười với Kỷ Hi Nguyệt: “Cho dù không có đàn ông này thì chúng ta vẫn là bạn bè. Chúng ta còn được trải nghiệm cùng nhau điều tra án, nếu là người đàn ông này thì làm gì có bản lĩnh đó.”
“Vậy thì quá tốt. Nhưng cho dù tôi và Cố Cửu chia tay thì cô cũng không theo đuổi anh ấy lại chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi giùm Cố Cửu.
Hạ Tâm Lan nhìn Cố Cửu, sau đó lắc đầu: “Tôi mệt rồi. Thực ra vì tôi không cam tâm, nhưng bây giờ cô đã cho tôi bậc thang để bước xuống, tôi cũng không muốn khiến bố mẹ lo lắng thêm nữa.”
“Cô sớm nghĩ được thế thì có phải tốt hơn không. Cô nhìn đi, bố mẹ cô tóc bạc cả rồi đấy.” Cố Cửu bực bội nói.
“Còn không phải do anh à! Anh càng từ chối, tôi lại càng không phục. Phải chi ngay từ đầu anh nói năng đàng hoàng thì có lẽ tôi đã không hận anh như vậy rồi.” Hạ Tâm Lan cũng nổi cáu.
“Vâng vâng vâng. Đều là lỗi của tôi, mong bà cố nội tha mạng được chưa?” Cố Cửu dở khóc dở cười.