“Tiểu Nguyệt, trong đây toàn là đàn ông, với lại người nào cũng là con nhà võ. Cô đánh chắc không hay lắm đâu.”Cố Cửu có phần lo lắng.
“Có gì mà không hay. Không lẽ bọn họ đánh chết tôi hay gì? Tối nào tôi cũng tập đánh với thím Lý, như vậy tôi mới có thể nhanh biết đánh nhau đấy.” Kỷ Hi Nguyệt chộn rộn.
Hình như cô rất yêu thích kiểu vận động nguy hiểm này.
“Vậy, vậy được rồi. Để tôi giúp cô gọi một người đến luyện quyền với cô.” Cố Cửu vẫy tay gọi Trương Quyền.
“Trương Quyền, bạn gái tôi muốn đánh quyền, anh luyện với cô ấy một chút được không?” Cố Cửu nói.
Trương Quyền kinh ngạc, sau đó bật cười: “Chuyện nhỏ, đương nhiên là được rồi. Kỷ tiểu thư, không ngờ cô biết đánh quyền đấy.” Trương Quyền cười với Kỷ Hi Nguyệt.
“Tôi chỉ là kungfu mèo ba chân. Mới luyện có một tháng thôi, nhưng vì để tiến bộ nên muốn luyện tập một chút ấy mà. Cảm ơn anh Trương.” Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn bước lên sàn đấm bốc.
“Kỷ Hi Nguyệt, tôi có thể luyện với cô.” Hạ Tâm Lam bước qua nói với vẻ mặt u ám.
Cố Cửu lập tức ngăn cô ta lại: “Không cần đâu. Cứ để Trương Quyền luyện là được rồi. Trương Quyền, nhẹ tay hộ nhé. Tiểu Nguyệt da thịt non mềm, anh đừng làm cô ấy bị thương.”
“Cố Cửu, anh nói vậy là có ý gì? Sợ em đánh Kỷ Hi Nguyệt bị thương sao?” Hạ Tâm Lan bức bối.
Cố Cửu vội nói: “Tất nhiên là không phải. Trương Quyền cũng giống cô thôi mà. Cô luyện tập phần của mình đi.”
Kỷ Hi Nguyệt bên đây không để ý đến Hạ Tâm Lan. Sau khi bước lên sàn đấu với Trương Quyền, cô bắt đầu bày ra tư thế.
“Kỷ tiểu thư có vẻ chuyên nghiệp nhỉ!” Trương Quyền nhìn cách cô bày ra tư thế mà mắt sáng lên.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Trương, tôi mới học nên động tác có phần trúc trắc, anh đừng cười nhé. Vậy tôi tấn công đây?”
“Được, lên đi!” Trương Quyền nghe cô gọi tiếng ‘anh Trương’ mà sướng rơn hết cả người.
Vương Cương đứng dưới ghanh tị, tại sao không kêu anh ta mà lại đi kêu Trương Quyền. Anh ta là người biết thương hoa tiếc ngọc hơn đấy.
Kỷ Hi Nguyệt xông thẳng về phía trước, một chân đá vào phần dưới thắt lưng, khí thế khá quyết liệt.
Trương Quyền bị cô làm cho sửng sốt, anh ta vốn cho rằng phụ nữ yếu đuối như cô chắc chỉ khoa chân múa tay cho vui thôi, ai dè người phụ nữ này lại quyết liệt như vậy, hoàn toàn không thua gì một một người đánh võ chuyện nghiệp.
Anh ta đâu có biết Kỷ Hi Nguyệt nhận được sự huấn luyện từ hệ thống của Triệu gia, độ khó cao gấp mười lần so với người tập luyện bình thường, nếu không Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ không bị thương, lưng đau eo mỏi, toàn thân bầm tím cả tháng nay.
Trương Quyền dùng chân chặn lại, sau đó mặt mày méo xệch, ấn đường cau chặt.
Bởi vì anh ta bị đau. Không ngờ sức lực của một cô gái lại lớn như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt cả tháng nay đã quen va chạm đau đớn, một đá không thể chế ngự Trương Quyền, cô lập tức dùng hai tay ra đòn.
Tốc độ còn vô cùng nhanh, khiến Trương Quyền suýt chút nữa bị đánh trúng.
Mặt Trương Quyền bắt đầu nóng lên, không dám xem nhẹ cô gái này nữa. Anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, chân chính tiếp chiêu với Kỷ Hi Nguyệt.
Những người khác cũng bị sự nhanh nhẹn và khí thế của Kỷ Hi Nguyệt làm cho giật mình.
Hạ Tâm Lan đứng bên cạnh Cố Cửu tức tối. Động tác của Kỷ Hi Nguyệt vừa uyển chuyển mà không kém phần sắc bén khiến cô ta rất bất ngờ, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô ta.
“Anh Cửu, anh nói với Kỷ Hi Nguyệt chuyện chúng ta đánh cược rồi à? Là đánh quyền sao?” Hạ Tâm Lan cũng rất muốn lao lên đánh. Tốt nhất là đánh Kỷ Hi Nguyệt nằm liệt luôn, để cho cô không còn dành đàn ông với cô ta nữa.
Cố Cửu quay đầu nhìn cô ta, ghét bỏ nói: “Tâm Lan, cô không biết xấu hổ à? Từ nhỏ cô đã được tiếp nhận huấn luyện như quân nhân, còn Tiểu Nguyệt mới tập luyện được một tháng mà cô đòi đấu với cô ấy? Cô có biết đánh cược công bằng không vậy?”