Kỷ Hi Nguyệt lúc này lo lắng cho cậu thì ít mà lo lắng cho bố thì nhiều. Không hiểu tại sao Đường Tuyết Mai lại xuất hiện sớm như vậy. Giống như Tần Hạo cũng xuất hiện rất sớm.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kiếp này dù cô có cố gắng thay đổi một số chuyện không hay thì đôi lúc số phận vẫn rất kỳ diệu, có một số duyên phận nên đến là sẽ đến.
Bất kể là thiện duyên, hay là nghiệt duyên.
Kỷ Hi Nguyệt cười với Liễu Đông: “May là cậu không sao. Nếu không tôi sẽ áy náy chết mất. Cậu cứ nghĩ ngơi cho khỏe, đợi cánh tay lành lặn rồi hẵng đi làm.”
“Đi làm cái gì? Liễu Đông của chúng tôi từ chức, không làm phóng viên nữa!” Mẹ Liễu tức giận nói.
“Mẹ, mẹ nói bậy cái gì thế!” Liễu Đông bực bội, “Bố, bố mau đưa mẹ về đi. Con sẽ không từ chức đâu, con chỉ thích công việc này thôi. Mẹ, nếu mẹ không cho con làm nữa, con sẽ bỏ nhà ra đi!”
“Con, thằng nhóc thối tha này, con muốn chọc tức mẹ đúng không!” Mẹ Liễu tức đến đỏ mắt.
“Mẹ, con biết mẹ rất lo lắng, sợ con xảy ra chuyện, nhưng con thực sự rất thích công việc này. Giống như năm xưa mẹ thích bố vậy đó, bất chấp sự phản đối của bên ngoại bên nội mà bỏ đi với bố của con!” Liễu Đông bật lại mẹ cậu.
Mẹ Liễu sững người, sau đó mặt đỏ tía tai, hai mắt đỏ bừng nói: “Thằng nhóc đáng chết, con, con! Con làm mẹ tức chết rồi.”
“Mẹ, tính cách của con cũng giống mẹ thôi!” Liễu Đông lập tức đáp lại, “Mẹ đừng tức giận nữa, con hứa sẽ cẩn thận.Thật đấy! Bố mẹ về trước đi.”
Liễu Đông xấu hổ khẽ cười với Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du.
Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du chỉ có thể nhìn nhau cười, có chút bất lực, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy tính cách mạnh mẽ của Liễu Đông.
Đặc biệt là Cố Du Du, ánh mắt nhìn Liễu Đông đã phát sáng.
“Dì Tuyết của con vẫn chưa về. Không biết có chuyện gì không. Để bố gọi điện thoại hỏi xem sao.” Bố Liễu lấy di động ra gọi cho Đường Tuyết Mai.
“Cái gì! Tai nạn ô tô? Anh qua ngay đây.” Bố Liễu tái mét mặt, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Cả mẹ Liễu và Liễu Đông đều sợ hãi.
“Ông xã, Tuyết Mai bị tai nạn sao? Ông đừng làm tôi sợ chứ.”
“Bố, dì Tuyết làm sao vậy?” Liễu Đông cũng đầy vẻ lo lắng.
“Bị tông ở cửa bệnh viện, nhưng không nghiêm trọng lắm. Vẫn đang xử lý vết thương, bố đi xem thử thế nào.” Bố Liễu vội chạy đi.
“Mẹ cũng đi!” Mẹ Liễu nói rồi đi theo ra ngoài.
Trong phòng bệnh, Liễu Đông, Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du chỉ có thể dở khóc dở cười.
“Liễu Đông, dì Tuyết giúp cậu đi mua cháo mà sao lại xui xẻo vậy chứ?” Cố Du Du ngồi trước giường Liễu Đông nói chuyện.
“Vâng, đúng là đen đủi, mong là dì Tuyết không sao.”
Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở giường bệnh trống đối diện, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Liễu Đông, hình như dì Tuyết kém bố cậu rất nhiều tuổi phải không?”
Liễu Đông nói, “Đúng vậy, dì Tuyết năm nay mới ba mươi tuổi, là con gái một người đồng đội của ông nội tôi. Gia đình người đồng đội của ông nội tôi đã chết trong một vụ tai nạn ô-tô khi dì Tuyết mới ba tuổi, vì vậy được nhận nuôi vào nhà tôi, trở thành em gái của bố tôi, là cô của tôi, nhưng tôi thích kêu là dì Tuyết hơn. Phải rồi, bố tôi họ Liễu, dì Tuyết họ Đường.”
“Thì ra là như vậy, dì Tuyết nhà cậu thực sự rất đẹp, đối xử với cậu cũng rất tốt.” Cố Du Du nói.
Liễu Đông khẽ cười: “Phải, Dì Tuyết rất thương tôi. Chỉ là năm nay đã ba mươi rồi nhưng vẫn chưa có bạn trai. Cả nhà tôi đều nôn nóng giùm dì ấy.”
“Chắc là yêu cầu của dì ấy cao quá đấy, nếu không với dáng vẻ của dì ấy làm gì có chuyện không lấy được chồng.” Cố Du Du vội vàng cười nói.
Liễu Đông cũng cười: “Cái đó tôi cũng không biết, dù sao cũng hẹn hò nhiều lần rồi nhưng không thành.”
“Dì Tuyết của cậu làm nghề gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.