Triệu Nhất Gia lạnh giọng nói: “Chú Ba, chú đưa Triệu Vân Sâm qua Thụy Sĩ, tôi không đồng ý. Ông cụ cũng không nỡ rời xa cháu trai. Tuy chú là chủ nhân, nhưng cũng không thể nào đi ngăn cản tình cảm gia đình, huống hồ bên phía Châu Mỹ hình như có phần bất mãn về cậu, tôi cảm thấy tốt nhất chú nên giải quyết êm đẹp bên đó trước đi.”
“Không phiền anh cả bận lòng. Tôi là chủ nhân, mọi người trong Triệu gia đều thuộc phạm vi quản lý của tôi, nếu anh cả muốn đi ngược lại mệnh lệnh của tôi thì cũng được thôi, cứ xử lý theo gia quy là được.” Nói xong Triệu Húc Hàn đứng dậy.
“Triệu Húc Hàn!” Triệu Nhất Gia tức giận gầm lên.
Triệu Húc Hàn quay đầu, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Chú vì người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt đó mà thật sự muốn làm như vậy sao?” Triệu Nhất Gia tức đến đỏ mặt.
Triệu Húc Hàn nheo mắt nói: “Vân Sâm là thế hệ tiếp theo của nhà họ Triệu. Anh cho rằng bây giờ để thằng bé học hành dốt nát, ngày nào cũng tụ tập với đám anh em của nó, tiếp xúc với ma.túy là tốt sao? Đừng để đến lúc không thể cứu vãn anh mới biết thế nào là đau xót!”
“Cái gì! Ma.túy!??” Triệu Nhất Gia trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Nếu nó không phải là cháu trai của tôi, anh nghĩ tôi đưa nó đi Thụy Sĩ đơn giản vậy sao?” Triệu Húc Hàn dứt câu thì xoay người bỏ đi.
Triệu Nhất Gia vốn đã khập khiểng một chân đứng không vững, vừa nghe thấy suýt nữa đã ngã khụy, gương mặt đầy vẻ khó tin.
“Nhất Gia, cẩn thận.” Chú Phong quản gia vội vàng chạy tới dìu ông ta.
“Thằng nhóc Vân Sâm…..” Triệu Nhất Gia run rẩy ngón tay, “Nhanh, đi gọi điện thoại bảo thằng nhóc thối tha đó lập tức về đây cho tôi!”
“Vâng, Nhất Gia.” Chú Phong đáp.
“Đúng rồi!” Triệu Nhất Gia gọi giật chú Phong lại, “Đừng nói cho ông cụ biết.”
Chú Phong khẽ cau mày rồi gật đầu.
Lúc Triệu Húc Hàn ra khỏi cửa, Tiêu Ân đang nhăn mặt nghe điện thoại.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư vào đồn cảnh sát rồi.” Tiêu Ân cúp điện thoại xong thì nói với Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn biến sắc, toàn thân phát lạnh: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Ân thuật lại tin tức, sau đó nói: “Lộc Hùng nói Kỷ tiểu thư trước khi chưa có câu trả lời xác đáng đã nhận định người đàn ông này là hung thủ, cho nên được cảnh sát gọi đến để hỗ trợ điều tra. Nhưng nếu thật sự không phải, Kỷ tiểu thư có thể đối mặt với nguy cơ bị giới báo chí phong tỏa, hơn nữa còn bị trừng phạt theo pháp luật vì đã tung tin đồn thất thiệt.”
Triệu Húc Hàn ngồi lên xe, đọc tin tức nội bộ xong thì vội vàng nói: “Tới đồn cảnh sát.”
“Cậu chủ muốn ra mặt sao?” Tiêu Ân kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn không trả lời, Tiêu Ân cũng không dám hỏi lại. Xe bắt đầu đi về hướng sở cảnh sát.
Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, phụ trách vụ án phân xác lần này là đội trưởng đội trọng án Trương Cường. Lúc này anh ta đang đứng trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
“Vương Nguyệt, cô có biết cô đưa tin tức sai lệch như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho cảnh sát chúng tôi không?” Trương Cường nổi nóng.
“Đội trưởng Trương, bây giờ không phải là lúc vặn hỏi tôi, các anh nên điều tra xem người đàn ông này có phải là hung thủ không mới đúng. Tôi có linh cảm mạnh mẽ anh ta chính là hung thủ. Vì vậy mong anh đừng lãng phí thời gian, bắt người mới là quan trọng, đề phòng trường hợp lại có người thứ hai mất mạng.” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay nhìn Trương Cường.
Đôi mắt dưới cặp kính gỗ không mảy may sợ hãi.
“Lỡ như không phải thì sao?” Trương Cường trong lòng rất bực bội.
“Cứ kiện tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai.
Trương Cầm sững người, sắc mặt có chút dịu xuống: “Tại sao cô nghĩ tên này là hung thủ?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bức ảnh nói: “Đội trưởng Trương, anh có nhìn thấy thời gian ở bên dưới không? Trước khi cái xác được vớt lên tên này vẫn luôn đi qua đi lại bên bờ sông. Nhìn đi. Những bức này đều là hình ảnh anh ta thò đầu nhìn ra dòng sông. Anh nói ai lại vô vị như vậy? Trời thì nắng to lại ra bờ sông nhìn tới nhìn lui, trừ phi anh ta đang kiếm thứ gì đó.”
“Chuyện này quá chủ quan rồi!” Trương Cường rất sầu não.