Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới tỉnh ngộ: “Cũng có nghĩa là lãnh đạo đã bắt tay phối hợp với cảnh sát?”
“Đúng vậy. Tôi nghĩ tư cách của cô lúc này chưa thích hợp, nhưng dù sao bản tin này vẫn là cô đăng lên, hơn nữa cô biết cân nhắc mặt lợi mặt hại, không giống như Trần Thanh và Cố Du Du, cứ kích động lên là bốc đồng, vì vậy mọi người đều thống nhất là để nhóm của cô theo dõi vụ việc này”. Lộc Hùng cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt đẩy gọng kính.
“Vương Nguyệt, tôi biết thành tích của cô đã đủ rồi, không cần phải liều mạng nữa, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để tích lũy kinh nghiệm cho các bản tin lớn. Hơn nữa nếu cô có mối quan hệ tốt với cảnh sát, sau này cơ hội nhận được tin tức lớn cũng nhiều hơn. Cô cảm thấy thế nào?”
Lộc Hùng thấy Kỷ Hi Nguyệt đắn đo thì tiếp tục khuyên nhủ.
“Được rồi, tôi sẽ phụ trách.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Dù sao chuyện này cô cũng là người hiểu rõ nhất, huống hồ còn liên quan đến Tần Hạo, chị Trương và tập đoàn Kỷ Hải, cho nên không ai có thể thích hợp hơn cô.
Cái không thích hợp chính là, chuyện này chắc chắn sẽ nguy hiểm, nhưng để vạch trần bộ mặt thật của Tần Hạo, có một số chuyện không làm cũng phải làm.
Lộc Hùng vui mừng, khen ngợi Kỷ Hi Nguyệt mấy câu rồi bảo cô ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt về bàn làm việc, Liễu Đông chạy tới cười nói: “Chị Nguyệt, chị tiếp nhận chuyện đưa tin liên quan của vụ tai nạn cầu Giang Sơn rồi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn cậu: “Cậu biết rồi à?”
“Mới sáng sớm sếp đã gọi tôi vào, tôi nói tôi nghe theo lời chị. Nhưng tôi có linh cảm chị Nguyệt nhất định sẽ đảm nhận.” Liễu Đông cười có chút ti tiện.
“Tại sao lại chắc chắn như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hơi ngạc ngạc.
“Bởi vì chị cũng muốn biết chân tướng mà, nếu không trước đây đâu có kêu Ngô Phương Châu lén lút nói cho chị biết tiến trình của vụ án.” Liễu Đông nói, “Nhưng mà chị Nguyệt, liệu có nguy hiểm không?”
“Có nguy hiểm, cậu có đi không?” Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói.
“Đi, đi chứ. Chị Nguyệt đã không sợ thì tôi đường đường là một nam nhi sao phải sợ!” Liễu Đông hùng hồn nói.
“Vậy đợi lát nữa rồi đi. Tôi đã tnhận rồi thì hôm nay phải làm chút gì đó để ngăn chặn dư luận bớt suy đoán lung tung.” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày đọc bài đăng trên trang web.
“Được.” Liễu Đông đáp lại một tiếng.
Anh Béo xúm lại: “Tiểu Nguyệt, bên Hương Thành cũng có người tiếp nhận vụ này.”
“Cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt cau mày kinh ngạc.
“Tin tức lớn như vậy, trang web của chúng ta có đến mấy chục triệu lượt truy cập. Hồi đầu tôi đưa tin này lên cũng được khoảng mười triệu lượt truy cập rồi, bọn họ chắn chắn là đã tóm lấy tin tức này, nên cảnh sát cũng cần bọn họ để trấn áp dư luận.” Liễu Đông cười mỉa mai, tin tức đó là do cậu đưa lên trước khi đến Cảng Long.
Kỷ Hi Nguyệt xéo sắc cậu: “Vậy mà cậu còn qua lại với mấy vị đồng nghiêp cũ. Không biết sau khi cậu nhảy việc bọn họ nghĩ gì nhỉ?”
“Chị Nguyệt, chị đừng cạnh khóe tôi nữa mà, sống phải có mục tiêu chứ. Ở đây có phóng viên giỏi như chị, tôi chắc chắn phải tới tầm sư học đạo rồi!” Liễu Đông bây giờ đã coi Kỷ Hi Nguyệt như sư phụ.
“Được rồi, đọc bình luận của người dân đi, xem chỗ nào có thể thu thập để hợp tác với cảnh sát không.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cẩn thận xem xét.
Thấy cô nghiêm túc làm việc, khóe miệng của Liễu Đông không khỏi mỉm cười. Cậu cảm thấy lúc Vương Nguyệt làm việc thực sự rất đẹp. Không biết nếu cô thay đổi cách ăn diện thì sẽ là người phụ nữ như thế nào.
Ai cũng thấy Vương Nguyệt chỉ là không biết ăn diện, tuy có vẻ ngoài trung bình nhưng cũng đến nỗi xấu xí, điều này cho thấy cô đã dành hết tâm sức cho công việc.
Người phụ nữ nghiêm túc làm việc là lúc xinh đẹp nhất, chí ít thì trong mắt Liễu Đông Vương Nguyệt không hề xấu xí, càng nhìn càng thấy vừa mắt.