Phía bên kia, Tiền Giang Thành nói thao thao bất tuyệt, còn Triệu Húc Hàn chỉ thỉnh thoảng đáp lại đôi ba câu, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho Giang Thành kích động vui mừng.
Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện với Cố Cửu xong, nhìn thời gian rồi bước qua tươi cười: “Triệu tổng, Giang Thành thực sự rất ái mộ anh, không biết là có thể chụp một tấm ảnh kỷ niệm với anh được không?”
Giang Thanh sững sờ, nhưng lập tức lén lút giơ ngón tay cái với Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày, nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Mặt Kỷ Hi Nguyệt đầy vẻ cầu xin.
“Được, nhưng đừng truyền ra bên ngoài, sẽ gây ra phiền phức. Với lại, Kỷ tiểu thư cũng chụp chung luôn nhé?” Triệu Húc Hàn quả thực đã cho Kỷ Hi Nguyệt mặt mũi.
“Được chứ.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói, “Cửu thiếu, anh có thể chụp cho chúng tôi một tấm ảnh được không?”
Cố Cửu cười: “OK thôi, nhưng tôi cũng nên chụp chung chứ nhỉ, để gọi Tiêu Ân vào chụp giúp chúng ta.”
“Anh không cần chụp chung đâu, sẽ làm giảm EQ của chúng tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn ghim thù.
Triệu Húc Hàn thật sự không nhịn cười nổi.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh cười mà nhất thời choáng váng, đẹp đến nỗi hai mắt cô muốn phát sáng.
“Khụ khụ, còn không đứng ngay ngắn vào.” Triệu Húc Hàn thấy ánh mắt si mê của Kỷ Hi Nguyệt thì tâm tình rất tốt, nhưng anh nhanh chóng thu lại nụ cười, đứng lên bước tới bên cạnh cô, Tiền Giang Thành thì đứng một bên còn lại của Kỷ Hi Nguyệt.
Đội hình trở thành Kỷ Hi Nguyệt đứng giữa hai người đàn ông, nhưng giá trị nhan sắc của cả ba lại rất cao.
Cố Cửu như một cô dâu nhỏ ai oán, đúng là bị gài bẫy một lần thì vạn năm đều bị gài bẫy.
Giang Thành rất xúc động, được làm bạn của Kỷ Hi Nguyệt, được cô bao che cho khuyết điểm của mình, quả thực là một chuyện hiếm thấy, điều này khiến trong lòng anh ấy cảm thấy rất ấm áp.
Cố Cửu dùng di động của Kỷ Hi Nguyệt chụp một tấm ảnh.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn tấm ảnh mà cười rất rạng rỡ, cuối cùng cô cũng có bức ảnh chụp chính diện của Triệu Húc Hàn.
Người đàn ông trong bức ảnh rất đẹp trai, mặc dù không cười nhưng vẻ mặt cũng không quá ảm đạm, tính ra thì có chút lạnh lùng nhưng đã bị sức hấp dẫn của anh che đi mất.
Cô với Giang Thành cười rất xán lạn, tuy rằng ba người có chút không ăn nhập với nhau nhưng bức ảnh này lại rất có giá trị.
“Tiểu Nguyệt, em gửi bức ảnh qua cho anh đi, để anh cất làm vật báu.” Giang Thành vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt gửi bức ảnh qua cho Giang Thành, sau đó kêu Cố Cửu tiễn anh ấy ra ngoài, cô còn có chuyện muốn nói với Triệu Húc Hàn.
Giang Thành có chút khó chịu, nhưng Cố Cửu lại cười toe toét., chủ động bước tới kéo cánh tay anh ấy bước ra ngoài.
“Gửi bức ảnh cho tôi.” Triệu Húc Hàn ngồi xuống, nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Anh Hàn, anh lấy bức ảnh làm gì?”
Triệu Húc Hàn lại lạnh mặt, không giải thích chỉ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Được được, để tôi gửi cho anh.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, cô hỏi nhiều một câu, “Anh Hàn, ban nãy Cố Cửu nói có chuyện nhờ tôi giúp, anh đồng ý rồi sao?”
“Em không muốn?” Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày.
“Không phải không muốn, nếu anh Hàn muốn tôi giúp thì đương nhiên tôi sẽ giúp, nhưng tên đó rất đáng ghét, nói là anh kêu anh ta bắt bẻ Giang Thành, mà anh Hàn đâu phải dạng người đó.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn biết có phải là sự thật không.
“Em có thể không giúp anh ta.” Triệu Húc Hàn nói khoác mà không biết ngượng, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, chuyện này sao anh có thể nhận được chứ?
“Tôi biết rồi. Tên khốn kiếp Cố Cửu, miệng chỉ biết nói xằng nói bậy!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức tin tưởng Triệu Húc Hàn, làm Triệu Húc Hàn như mở cờ trong bụng.
“Anh ta vẫn luôn khốn nạn mà, nhưng bản tính khá tốt.” Triệu Húc Hàn nói một câu xác đáng.
“Vậy rốt cuộc tôi có cần giúp không đây?” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt điển trai của Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, sao anh không cười nhiều một chút. Anh cười lên trông rất đẹp trai đấy.”
Triệu Húc Hàn lập tức xoay đầu đi chỗ khác, có chút xấu hổ nói: “Giúp hay không tự em quyết định, tôi không có ý kiến.”
“Vậy sao.” Kỷ Hi Nguyệt sờ cằm.