Thím Lý nhìn những viên gạch vỡ nát mà lòng vô cùng kinh hãi. Là người của Triệu Gia ai cũng biết chủ nhân sẽ phải tiếp nhận huấn luyện như thế nào, đó là những buổi huấn luyện mạnh gấp mấy lần người bình thường.
Mục đích đương nhiên là để cho chủ nhân không có bất kỳ sơ hở hay khuyết điểm nào, và kẻ địch cũng không tìm được chỗ xuống tay.
Thế nhưng bây giờ cậu chủ đã mất kiểm soát!
Bà nhìn cảnh tượng này mới biết được lí do vì sao cậu chủ từ phòng của Kỷ Tiểu thư đi ra mà mặt mày lại tối sầm như vậy, hơi thở cũng lạnh lùng. Là bởi vì cậu chủ đã biết mình mất khống chế.
Điều này đối với cậu chủ mà nói là một chuyện rất đáng sợ.
Kỷ Hi Nguyệt lần nữa thức giấc vì đói, nhìn đồng hồ treo tường thấy đã hai giờ chiều, cô lập tức ngồi bật dậy.
Phát hiện bản thân vẫn đang trần truồng, nhưng không sao, nếu Triệu Húc Hàn mặc đồ cho cô thì mới là chuyện khó tin.
Có một điều cô có thể khẳng định, đó là Triệu Húc Hàn không có cảm giác với cô.
Cho nên sau này cô không cần phải sợ anh bộc phát thú tính nữa. Anh không hề có phản ứng với cô, còn lãnh cảm đến đáng sợ, như thể giúp cô massage đã làm bẩn tay anh.
Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy? Trong này chắc chắn có bí mật, lần sau cô nhất định phải hỏi cho rõ.
Cô cầm điện thoại qua xem, trên màn hình toàn là tin nhắn của Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt vừa đọc vừa cười, Liễu Đông quả nhiên lanh lợi, nói với người khác là cô ra ngoài chạy tin.
“Hôm nay tôi không đến công ty, người không được thoải mái.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ, tin tức lớn của cô cũng đã đủ rổi, không cần thiết phải liều mạng nữa, huống hồ huấn luyện thực sự rất mệt nên hôm nay coi như là nghĩ phép.
“Chị Nguyệt, chị không sao chứ? Có cần đến bệnh viện khám không?” Tin nhắn của Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp: “Không cần đâu, không có gì to tát cả. Mai gặp lại nhé.”
Buổi tối Triệu Húc Hàn về nhà, trong tay cầm thêm một chiếc hộp, đặt trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chiếc hộp gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo, ngạc nhiên nói: “Anh Hàn, đây là gì vậy? Tặng tôi sao?”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp một tiếng, nhận khăn nóng của Thím Lý lau tay.
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, người đàn ông này không thể nói là cái gì sao? Kiệm lời như vàng vậy.
Lúc mở chiếc hộp ra, hai mắt Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên sáng rực.
“Wow, đẹp thật đấy!”
Thím Lý cũng tò mò ngó qua xem thử, sau đó bà kinh ngạc hét lên: “Đây, đây là của chú Bưu làm sao?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sờ, chú Bưu? Lúc ăn cơm trưa có nghe Triệu Húc Hàn kêu Tiêu Ân gọi cho người này.
Triệu Húc Hàn liền bắn ánh mắt lạnh lùng nhìn thím Lý. Thím Lý tái mặt, lập tức xoay người bỏ đi.
“Gì thế. Anh đừng dọa thím Lý chứ. Chú Bưu là ai vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cầm chiếc vòng bạc mảnh mai từ trong hộp ra, vừa nhìn vừa hỏi.
Trong hộp gỗ này có một chiếc vòng tay và một chiếc nhẫn, tất cả đều bằng bạc. Nhìn qua thì được gia công rất tinh xảo, hoa văn điêu khắc theo phong cách cổ xưa, rất giống với hoa mẫu đơn, nhưng cũng không quá lòe loẹt.
“Em đeo thử đi” Triệu Húc Hàn không trả lời câu hỏi đó mà nói sang chuyện khác
Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt trong của vòng bạc có khảm hai chấm tròn, cô ấn thử trước một cái thì vòng bạc mở ra, cô hớn hở đeo vào tay, sau đó cài móc khóa lại rồi ngắm nhìn. Kỷ Hi Nguyệt thấy độ vừa vặn rất phù hợp với tay cô, không quá khoa trương lại xinh xắn linh hoạt, đeo vào cánh tay mảnh dẻ nhìn rất vừa mắt, cả cánh tay và chiếc vòng đều làm nổi bật cho nhau.
“Anh Hàn, sao lại có tới hai cái nút nhấn vậy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu với thiết kế này, mặc dù rất kín đáo, không ảnh hưởng đến mặt ngoài, nhưng chỉ cần một nút là có thể mở ra rồi mà.
Hai nút nhấn này hình như vẽ rắn thêm chân, cảm giác hơi thừa thải.