Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ, nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ sẽ tự nói ra, có thể lấy chút điểm nóng. Chẳng qua nếu đã bị tuôn ra thì cứ bạo đi.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm đã rất nhiều người biết cô có hai thân phận, đặc biệt những nơi như cục cảnh sát cũng có rất nhiều tiểu cảnh sát biết, một khi bị phóng viên lừa dối thì rất có thể nói lỡ miệng.
Máy tính trên bàn làm việc của Lộc Hùng vang lên, Lộc Hùng nhìn, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Ở cửa đài truyền hình có rất nhiều bạn bè truyền thông muốn chứng thực Vương Nguyệt có phải Kỷ Hi Nguyệt không?”
Kỷ Hi Nguyệt sờ cằm, nói: “Không cần để ý tới họ, ta cứ để Cố Du Du đưa tin một đợt.”
“Vậy cô tự đánh giá rồi làm. Rốt cuộc Vương Nguyệt rất nổi danh, Kỷ Hi Nguyệt cũng rất nổi danh.” Lộc Hùng hơi dở khóc dở cười: “Bạn trai cô càng thêm nổi danh.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười rời đi, lập tức tìm thấy Cố Du Du, mà toàn bộ người trong văn phòng đều nhìn Vương Nguyệt, tựa hồ không thể tin được cô là Kỷ Hi Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt! Tin tức Hương Thành là thật hả? Cậu là Kỷ đại tiểu thư?” Cố Du Du càng thêm kinh hãi. Trước đó cô ta còn đi gặp Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam, làm một bài phỏng vấn, độ nóng kéo dài ba ngày.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn nhiều đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu. Ngay sau đó cô tháo xuống tóc giả và mắt kính to bằng gỗ, kế tiếp dùng khăn giấy lau son môi xám trắng và một ít tàn nhang, lộ ra một dung nhan mỹ lệ.
Liễu Đông liếc mắt nói: “Chị Nguyệt, thật không biết chị nghĩ thế nào, là đại mỹ nhân mà cứ nhất định phải biến thành thiếu nữ xấu xí.”
“Liễu Đông, cậu đã sớm biết hả?” Có người kinh hô.
Liễu Đông cười ha ha, nói: “Tốt xấu gì tôi và chị Nguyệt cũng từng là cộng sự, tự nhiên đã biết.”
“Tiểu Nguyệt, cậu giấu kĩ ghê! Hơn nữa đây là cậu nghĩ không thông biết bao!” Có người lập tức la to nói tiếp. Trong lúc nhất thời, toàn bộ khu làm công đều vây quanh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tớ chỉ ngẫm lại muốn làm một phóng viên bình thường mà thôi. Du Du, đi phỏng vấn tớ đi, dù sao cũng bị lộ ra ngoài.”
Cố Du Du sửng sốt, ngay sau đó nhảy dựng lên, mừng rỡ nói: “Được, được, phòng họp! Anh Hâm!”
Anh Hâm vội trả lời một tiếng, lập tức lấy cameras rồi đi. Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du đi vào phòng họp, sau đó ghi lại một đoạn phỏng vấn, đăng lên trang web của đài truyền hình ở Cảng Thành.
Trong đó giải thích vì sao Kỷ Hi Nguyệt phải làm phóng viên, đó là ước mơ từ trước đến nay của cô. Hơn nữa cô cũng không nghĩ bởi vì thân phận Kỷ Hi Nguyệt làm đồng sự cảm giác ràng buộc, cũng muốn chứng minh từ từ năng lực của bản thân.
Sau khi Triệu Húc Hàn ở văn phòng nhìn đoạn phỏng vấn Kỷ Hi Nguyệt trên máy tính, khóe miệng gợi lên một nụ cười. Khi nào cô gái này mới công bố anh là bạn trai của cô?
Cố Du Du có câu hỏi rất lợi hại, hỏi có phải Vương Nguyệt có thể phối hợp với cảnh sát là do cô là Kỷ Hi Nguyệt không?
Kỷ Hi Nguyệt cười trả lời: “Mặc kệ là Vương Nguyệt hay Kỷ Hi Nguyệt, tôi đều hy vọng có thể cảnh dân hợp tác, hữu hiệu có lợi đả kích tội phạm. Còn việc có phải hay không thì có thể thử hỏi cảnh sát. Tin tức đầu tiên của tôi là tai nạn xe Giang Sơn, lúc đó cục cảnh sát còn không có ai biết tôi là Kỷ Hi Nguyệt. Nguyên nhân cũng vì sợ mọi người nói tôi dựa vào quan hệ báo tin tức, cho nên tôi mới muốn dùng thân phận Vương Nguyệt đến nỗ lực công tác, để mọi người đều tán thành tôi.”
“Kỷ tiểu thư, vậy tập đoàn Húc Nguyệt là của cá nhân cô hà?” Cố Du Du đưa ra câu hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt cười trả lời: “Là tôi hợp tác với bạn tôi. Hy vọng tác phẩm điện ảnh của Húc Nguyệt có thể làm mọi người đều thích.” Kỷ Hi Nguyệt biết Cố Du Du thông minh, lại thêm một lần quảng cáo.
“Trần Á Nam là tiểu sinh đầu bảng của Húc Nguyệt các cô, nghe nói cậu ấy cực kì sùng bái cô. xin hỏi cậu ấy đang theo đuổi cô à?” Ánh mắt Cố Du Du rất tinh ranh.