Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ thím Lý xuân phong mãn diện, lại nhìn ánh mắt lúc cha nhìn thím Lý tựa hồ hơi khác thường, cô lập tức đón nhận, nói: “Thím Lý, thím không cần gọi cháu là đại tiểu thư, gọi cháu là Tiểu Nguyệt là được.”
“Sao vậy được, quy củ không thể bỏ.” Thím Lý vội nói.
Kỷ Thượng Hải nói: “Cái gì là phá quy củ. Vốn dĩ nó không phải đại tiểu thư gì, đều do mọi người gọi thôi. Thím Lý, cô gọi nó là Tiểu Nguyệt là được. Tôi nghe còn thấy xuôi tai hơn.”
“Đúng đó, thím Lý, gọi cháu Tiểu Nguyệt đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm nói, cảm giác giữa cha và thím Lý giống như thật sự hơi khác.
Thím Lý khá lúng túng, nói: “Vậy, vậy được rồi, nhưng ở trước mặt cậu chủ thì thím cũng không thể vi phạm quy củ. Hai cha con nói chuyện phiếm đi, thím đi chuẩn bị đồ ăn.” Nói xong thím chạy nhanh vào phòng bếp.
Kỷ Thượng Hải cười, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thấy con gái ông đang dùng một ánh mắt đáng khinh nhìn ông, khiến mặt già ông run rẩy vài cái.
“Cha, cha và thím Lý?” Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha nói.
“Cái gì? Con đừng nghĩ bậy, chả có gì hết, cha và thím Lý chỉ có đôi khi cùng nói chuyện thôi. Con cũng không đến ở cùng cha, cha cũng cần tìm người tâm sự đúng không? Thím Lý cũng hiểu về con và Húc Hàn, tìm cô ấy tán gẫu là hợp lí.” Kỷ Thượng Hải nói, ánh mắt cũng bắt đầu lập loè.
“À ~ đúng là hợp lí, con không phản đối, cha thích là được.” Kỷ Hi Nguyệt cười một tiếng.
Kỷ Thượng Hải rất bất đắc dĩ, nhưng lập tức nói nhẹ nhàng: “Tiểu Nguyệt, con đừng nói bậy, thím Lý sẽ thẹn thùng.”
“Vậy rốt cuộc cha có ý đó không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, vẻ mặt tinh ranh.
Mặt già của Kỷ Thượng Hải rất xấu hổ, ngay sau đó thở dài, nói: “Tiểu Nguyệt, loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên, miễn cho hao tổn tinh thần, thương thân thể.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy sự mệt mỏi trên mặt ông thì đã biết ông nghĩ tới Đường Tuyết Mai. Rốt cuộc mọi việc còn chưa qua bao lâu, người đàn bà như vậy thật sự tổn thương cha quá lớn.
Cha đã rất vất vả đi ra bước đầu tiên sau khi mẹ chết, lại không nghĩ rằng gặp được loại chuyện này, xác thật sẽ có bóng ma. Cô cũng hy vọng cha đi ra khỏi đó sớm.
Thím Lý là người đàn bà tốt, nhưng cô thích chứ không phải cha thích, vẫn phải nhìn ý ông, cưỡng ép hợp lại chưa chắc là chuyện tốt.
Hai cha con hàn huyên một hồi, Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân, Long Bân đã tới. Bây giờ ba người luôn đi cùng nhau, bởi vì lệnh đen phải giết nhằm vào Triệu Húc Hàn, cho nên vì an toàn, cho dù Long Bân có muốn đi theo Kỷ Hi Nguyệt cũng không được.
Kỷ Thượng Hải nhìn thấy con rể tương lai thì tự nhiên cũng mừng, sau một bữa tiệc kia, hai người cũng tự nhiên nhiều hơn. Triệu Húc Hàn ở trước mặt Kỷ Thượng Hải thì khuôn mặt lãnh khốc luôn có tươi cười, hơn nữa ngồi cạnh Kỷ Hi Nguyệt, toàn bộ quá trình đều nghe lời.
Bữa cơm chiều rất là ấm áp. Không đến 8 giờ, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đi trước, muốn đi gặp Ngô Phương Châu, Triệu Húc Hàn chơi cờ tán gẫu với Kỷ Thượng Hải. Tuy rằng Kỷ Thượng Hải cảm thấy Triệu Húc Hàn hẳn là có rất nhiều việc, nhưng điều này càng làm cho ông vui vẻ.
Con rể là người bận rộn, vậy mà còn bằng lòng chơi cờ với ông lúc con gái không ở đây, điều này chứng minh con gái rất quan trọng với anh, anh cần phải lấy lòng và tôn kính cha vợ của mình.
Kỷ Hi Nguyệt bên này trực tiếp lái xe đến sau khu trực thuộc bên trong cục cảnh sát của Ngô Phương Châu, xe ngừng ở cách đó không xa, hai người xuống xe đi qua. Chẳng qua giờ đây Kỷ Hi Nguyệt lại biến thành dáng vẻ Vương Nguyệt.
La Hi mang theo camera và thiết bị tin tức, bởi vì hôm nay nếu có thể bắt được Tần Hạo thì chính là tin tức đầu đề lớn nhất tháng tám.