Hạ Tâm Lan nhìn Thôi chỉ đạo, lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang cười tủm tỉm, nghĩ thầm nhất định là Tiểu Nguyệt thắng. Chứ nếu không sao mặt già của lão Thôi mặt già kinh ngạc và khó chịu vậy được.
“Kỷ tiểu thư, cô quá làm tôi giật mình.” Lão Thôi cuối cùng nở nụ cười, ngay sau đó duỗi tay để Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống.
Hạ Tâm Lan vội vàng cười tủm tỉm nhảy lại đây, vui mừng nói: “Lão Thôi, cháu cũng đã nói Tiểu Nguyệt rất lợi hại mà. Vết thương do dao gây ra của cháu sâu như thế mà cô ấy lập tức khiến cho cháu khôi phục luôn đó. Khi đó cháu đã cảm thấy Tiểu Nguyệt thật là lợi hại, quá làm cháu hâm mộ.”
“Đúng vậy, rất lợi hại, dọa ông già như chú giật cả mình.” Thôi chỉ đạo lập tức cười ha hả, nói: “Tiểu Nguyệt à, cô rất ổn, có điều đi vào tổ chức bí mật quốc gia cũng có rất nhiều quy củ. Chẳng qua năng lực này của cô đã có thể có đặc quyền, nhưng nhớ lấy, cho dù quốc gia bảo vệ cô thì cô cũng không thể giết người vô tội lung tung.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, nói: “Cháu biết. Lão Thôi, cháu sẽ không làm thế đâu. Chỉ là cháu muốn quen thêm vài người biết khí công, có thể làm vài chuyện cho quốc gia thôi.”
“Tốt, rất tốt.” Lão Thôi vui mừng, nói: “Lần này không đến không công, chẳng qua Tiểu Nguyệt, khí công của cô rất đặc biệt.”
“Cháu cũng không biết vì sao sẽ đặc biệt vậy nữa, hy vọng có thể trợ giúp càng nhiều người hữu dụng.”
Lão Thôi tán thưởng, gật đầu, nói: “Được, nơi này có vài văn kiện, cô x qua đi, nếu không thành vấn đề thì ký tên. Một khi trở thành thành viên tổ chức bí mật quốc gia, cô sẽ được quốc gia che chở. Nếu đi ra ngoài gặp được khó khăn thì có thể báo ra thân phận của mình.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một chồng văn kiện, hơi đau đầu, chẳng qua cô vẫn ngồi xuống xem. Hạ Tâm Lan đang cười, khoác lác với lão Thôi, nói cô này da điều kéo đến hảo đi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn đến hạng mục quyền lợi ưu đãi đặc thù, quả nhiên khá giống thứ cô nghĩ đến. Trừ khi quốc gia có nhiệm vụ để cô đi làm ra thì cô gần như rất tự do, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Thôi, cháu muốn hỏi một vấn đề, sau này có thể cháu sẽ vào đi Triệu gia, vậy phía tổ chức quốc gia có thể thả cháu đi không?” Kỷ Hi Nguyệt còn rất lo lắng điều này.
Lão Thôi cười nói: “Tiểu Nguyệt, thật ra đây cũng không phải chuyện lớn gì. Sau khi cô trở thành vợ Triệu Húc Hàn, tự nhiên sẽ là người Triệu gia, điều này tổ chức không có biện pháp phản đối, nhưng cô cũng có thể là người của tổ chức quốc gia, giúp quốc gia làm việc. Chỉ là trên danh nghĩa, cô sẽ chuyển thành người Triệu gia mà thôi, nhưng cho dù là người Triệu gia thì chẳng lẽ quốc gia gặp nạn, cô cũng sẽ không ra hỗ trợ à?”
Kỷ Hi Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, dù sao cô có tự do của mình là được.
“Lão Thôi, tổ chức của chúng ta có bao nhiêu người?” Kỷ Hi Nguyệt muốn biết.
“Không đến một trăm người. Hầy, giờ cũng không biết có phải vấn đề hư cảnh không, người luyện khí công càng ngày càng ít. Chúng tôi cũng khai quật ở khắp nơi, bằng không sớm muộn gì sẽ bị các quốc gia khác bỏ xa, đây là việc rất nguy hiểm.”
Lão Thôi thở dài: “Phần lớn những người này được sắp xếp làm bảo vệ cạnh những nhân vật lớn, một bộ phận sẽ có nhiệm vụ, quốc gia không thể thiếu bọn họ. Nhưng tỉ lệ tổn thất cũng không thấp, nhiệm vụ đều rất nguy hiểm, người đối mặt cũng đều là cao thủ, cho nên quốc gia cực kì cần cao thủ gia nhập. Tiểu Nguyệt, cô đã thực sự cho ông già này một viên thuốc an thần, Tâm Lan đã lập được công.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có. Lão Thôi quá khen, nếu nhiệm vụ khó giải quyết, cháu có thể thử xem thế nào.”
“Cảm ơn cô, Tiểu Nguyệt.” Lão Thôi lập tức đứng lên bắt tay với Kỷ Hi Nguyệt.
Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt ký xuống hiệp ước, sau khi lão Thôi để lại cách liên lạc thì đi ra sân bay với Hạ Tâm Lan.