Tiểu Lục nhanh chóng quay lại nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Ngụy Tiêu Tiêu đang ở đài truyền hình Cảng Long.”
“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt thót tim, “Đi mau!”
Nói xong cô vội vã bỏ chạy. Lẽ nào Ngụy Tiêu Tiêu không cần bẻ khoá, đoán mò được mật khẩu rồi mở hình ảnh của Trần Manh Manh ra?
Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Liễu Đông, kêu cậu bất kể dùng cách thức gì phải ngăn Ngụy Tiêu Tiêu lại.
Liễu Đông rất kinh ngạc. Vừa mới cúp điện thoại đã nghe tiếng thang máy vang lên.
Tiếng giày cao gót vang lên lộp cộp, ngay lập tức Ngụy Tiêu Tiêu xuất hiện trong tầm mắt của Liễu Đông.
Da đầu của Liễu Đông tê dại, nhưng nhớ đến giọng nói lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt trong điện thoại, cậu bước nhanh về phía trước.
“Không biết là người đẹp này muốn tìm ai vậy?” Liễu Đông lộ ra nụ cười tỏa nắng.
Ngụy Tiêu Tiêu cũng sửng sốt khi thấy dáng vẻ đẹp trai cao ráo của Liễu Đông, khóe môi lập tức câu lên một nụ cười: “Anh chàng đẹp trai, cậu không biết tôi sao?”
Liễu Đông sờ sờ cằm nói: “Tôi cảm thấy rất quen. À à, nhớ ra rồi. Cô, cô không phải là đại minh tinh Ngụy Tiêu Tiêu sao? Tốt quá, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Ngụy Tiêu Tiêu bị sự nhiệt tình của Liễu Đông làm cho mê muội. Người đàn ông này lẽ nào không đọc tin tức, không biết cô ta là người phụ nữ lẳng lơ đa tình sao?
Nói không chừng cậu ta không biết cũng nên.
Ngụy Tiêu Tiêu an ủi bản thân, may quá cô ta vẫn còn fan.
“Được thôi. Đợi lát nữa ra về tôi sẽ giúp cậu ký tên. Phải rồi, tôi tìm sếp của bộ phận tin tức các cậu. Cậu có thể đưa tôi đi được không?” Ngụy Tiêu Tiêu dịu dàng cười.
Lúc trước ở đài truyền hình Hương Thành đã nhếch nhác, cho nên trước khi xuất hiện ở đây cô ta đã vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại. Bất kể thế nào, bản thân tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng.
Chẳng có nữ minh tinh nào là không dính tai tiếng tình dục, đa số các đại minh tinh lên được vị trí nữ chính đều xài quy tắc ngầm, cô ta chẳng qua chỉ là xui xẻo gặp phải nha đầu thối tha Trần Manh Manh, vừa vặn lại có thêm một cô bạn làm nghề phóng viên.
Đúng là xui xẻo tới nỗi uống nước cũng mắc kẽ răng.
“Cô tìm sếp của chúng tôi à? Được, để tôi đưa cô đi.” Liễu Đông nhanh chóng suy nghĩ, đưa Ngụy Tiêu Tiêu đến phòng họp bên cạnh văn phòng của sếp.
Vừa đi vừa tâng bốc Ngụy Tiêu Tiêu, nào là khen cô ta xinh đẹp, rồi diễn xuất nhập thần, sau đó còn khẳng định cô ta sẽ là đại minh tinh.
Ngụy Tiêu Tiêu cực kỳ có thiện cảm với Liễu Đông, miệng cười không khép lại được.
“Đây là phòng họp dùng để gặp khách hàng, chị Tiêu Tiêu, chị ngồi trước đi, tôi giúp chị rót nước rồi sẽ đi gọi sếp qua đây.” Liễu Đông khách sáo cười nói.
“Được, cảm ơn chàng trai.” Ngụy Tiêu Tiêu cười hưởng thụ.
Liễu Đông ra ngoài, đóng cửa lại rồi lập tức gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt đã tới dưới lầu, cậu thở phào nhẹ nhõm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may hôm nay rất nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đã ra ngoài đi lùng sục tin tức liên quan của Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ, những người còn lại tương đối ít, đa số đều tập trung vào làm việc nên cũng không chú ý đến bên này.
Liễu Đông báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết đã đưa Ngụy Tiêu Tiêu vào phòng họp. Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng hồi âm: “Làm tốt lắm. Rãnh rỗi sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn!”
Liễu Đông thấy câu nói này thì nụ cười trên mặt mới thực sự gọi là tỏa nắng và thanh thuần.
Kỷ Hi Nguyệt không đưa Tiểu Lục và Trần Manh Manh vào khu vực văn phòng và đi thẳng tới phòng họp.
Liễu Đông vừa rót ly nước cho Ngụy Tiêu Tiêu thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, cậu chỉ tay vào phòng họp ra hiệu với cô.
“Giúp chúng tôi mở cửa.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.