Úy Mẫn Nhi càng là bị khí lạnh đánh cho rùng mình, nói: “Đương nhiên em, em không biết, nhưng, nhưng đó không phải việc mẹ em làm một mình, còn có chú bảy của anh nữa!”
“Triệu Hoành Tài?” Triệu Húc Hàn xác định lại lần nữa.
“Đúng vậy, chính là ông ta. Em còn đi qua Nhật Bản gặp ông ta một lần, ông ta cũng có giao dịch với mẹ em.” Úy Mẫn Nhi nói.
Triệu Húc Hàn lập tức hỏi: “Giao dịch gì?”
“Em không rõ lắm, chắc là bàn chuyện làm ăn. Em không biết nhiều việc của mẹ em, bà đều sẽ không nói cho em.” Úy Mẫn Nhi nói.
“Vậy bọn họ làm thế nào giết chết mẹ tôi, khiến chỉ nhìn qua thì mẹ tôi chết ngoài ý muốn.” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
Úy Mẫn Nhi lắc đầu, nói: “Việc này em không biết. Mẹ em có rất nhiều bí mật, bà ấy cũng sẽ không nói cho em.”
“Vậy sao cô biết mấy chuyện này.” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại.
Úy Mẫn Nhi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bởi vì cô ta xuất hiện, em rất lo về việc hôn ước với anh. Mẹ em nói không nên gấp gáp, cũng không cần lo lắng, loại phụ nữ nào cũng sẽ không ngăn cản được em và anh cưới nhau, cho nên bà nói ra việc mẹ anh chết năm đó, bởi vì mẹ anh làm Thiết Hồng Nương không được yêu thương, điều này vừa lúc tổn thương Triệu Hoành Tài. Anh nên biết năm đó chú bảy anh yêu Thiết Hồng Nương sâu đậm, nhưng cuối cùng cha anh lại cưới bà, nhưng ông ấy lại không yêu bà, việc này làm cho Triệu Hoành Tài ghi hận trong lòng. Mẹ em chỉ cần châm ngòi một cái, Triệu Hoành Tài đâu nhẫn tâm nhìn người phụ nữ ông ta yêu uất ức?”
“Đúng rồi, chuyện này hẳn là Thiết Hồng Nương cũng biết, tuy rằng bà không có tham gia, nhưng Triệu Hoành Tài làm vì bà, sao bà lại không biết cho được. Cũng vì bảo vệ Triệu Hoành Tài nên bà cũng sẽ không nói cho cha anh và anh nghe. Rốt cuộc anh chỉ là một đứa nghiệt chủng do người đàn bà cướp chồng bà ấy sinh ra, còn khiến hai đứa con trai của bà không thể ngồi lên vị trí gia chủ, anh nói xem trong lòng bà ấy có vui vẻ không?”
Úy Mẫn Nhi nói chuyện cả buổi, làm Triệu Húc Hàn biết rất nhiều, tất cả cũng tựa như đều được giải thích thông thấu.
Anh vẫn luôn nghi ngờ Thiết Hồng Nương hại chết mẹ anh, giờ xem ra không phải bà xuống tay nhưng lại cũng vì bà mà có. Triệu Hoành Tài yêu Thiết Hồng Nương, Thiết Hồng Nương yêu cha anh – Triệu Tịch Quy, Triệu Tịch Quy lại yêu mẹ anh – Hạ Vịnh Hà, đầu sỏ gây tội lớn nhất trong này hẳn là quy củ của Triệu gia.
Điều kiện của đương gia chủ mẫu Triệu gia bức Triệu Tịch Quy cần phải cưới Thiết Hồng Nương, nhưng chẳng có gì cản được tình yêu, cho nên cuối cùng cha anh vẫn yêu Hạ Vịnh Hà, đây đúng là một quy củ quá rập khuôn gây nên bi kịch cuối cùng.
Cho nên Triệu Húc Hàn biết việc này sẽ tuyệt đối không lại xảy ra với anh, cho dù Kỷ Hi Nguyệt không đạt được ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia thì anh cũng chẳng cưới ai ngoài cô, nhiều nhất thì anh không cần vị trí gia chủ này nữa.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn hung ác nham hiểm tới cực điểm, có thể thấy được nội tâm không bình tĩnh.
“Em đã nói hết cho anh rồi, anh giết em đi! Em tồn tại cũng không có ý nghĩa gì!” Úy Mẫn Nhi vội nói.
Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi, Kỷ Hi Nguyệt vội đi theo ra ngoài.
“Anh Húc Hàn! Anh không thể nói không giữ lời! Anh giết em đi!” Úy Mẫn Nhi gấp đến mức kêu to.
Nhưng người tiến vào chính là Thiết Quý Hoành, anh ta lộ ra một nụ cười âm trầm trầm, nói: “Đừng gọi nữa, nơi này không phải do anh ta định đoạt, mà là do tôi định đoạt!” Nói rồi, anh ta đi về phía Úy Mẫn Nhi.
“Mày, mày muốn làm gì? Thiết Quý Hoành, mày là đồ biến thái, mày giết tao đi, mày có bản lĩnh thì giết tao đi!” Úy Mẫn Nhi tức khắc giống thất tâm phong, rống to lên.
“Chịu đựng qua hôm nay rồi tôi sẽ cho cô thoải mái.” Thiết Quý Hoành cười lộ ra hàm răng trắng.