Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt không có đi xuống xem Úy Mẫn Nhi. Thiết Quý Hoành đi xuống, cô và Tiêu Ân vẫn luôn tu luyện. Kỷ Hi Nguyệt cũng cho Tiêu Ân nhiều cơ hội tăng trưởng. Rốt cuộc anh ấy đã là người luyện khí công, vậy cơ hội gặp được người luyện khí công cũng sẽ càng nhiều.
“Tiêu Ân, trong tình huống bình thường, anh vẫn không nên nói cho bất kì ai, đi theo cạnh anh Hàn là được. Cố gắng hết sức không làm những chuyện khác, miễn cho anh bại lộ thực lực.” Kỷ Hi Nguyệt dặn dò.
“Tôi biết, một khi tôi trở thành người luyện khí công thì cũng rất có khả năng bị nguyên lão triệu tập về. Tôi không muốn rời khỏi cậu chủ, cho nên nhất định sẽ cực kì cẩn thận.” Tiêu Ân đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Chờ tôi trở về, tôi sẽ phải đi Kinh Thành gia nhập tổ chức bí mật. Nếu không, tôi là người luyện khí công nhưng không có bất cứ bối cảnh gì, điều này sẽ chỉ làm tất cả người luyện khí công đều nhằm vào tôi.” Cô bĩu môi, hy vọng mọi việc có thể thuận lợi. Nếu không cô sẽ cảm thấy buồn bực, không thú vị.
“Chờ khi cô gả cho cậu chủ thì cô chính là người Triệu gia.” Tiêu Ân nói.
“Vấn đề là bây giờ còn chưa làm được. Không sao, vì quốc gia làm việc cũng tốt.” Kỷ Hi Nguyệt phóng khoáng, ông trời để cô trọng sinh, cho cô thực lực mạnh mẽ, tự nhiên cũng muốn làm vài việc có ý nghĩa.
Tiêu Ân nhìn cô tán thưởng, nói: “Đại tiểu thư, cô thật sự có giác ngộ rất cao, làm phóng viên cũng thế, đều là vì bắt người xấu, đưa lên tin tức chân thật nhất.”
“Ha ha, anh đừng tâng bốc tôi thế, tôi ngại lắm. Tôi biết bản thân cũng không phải người tốt, nhưng vì bảo vệ người tôi quan tâm, cho dù tôi làm chuyện xấu thì sao, tôi không muốn lại tuyệt vọng, tan nát cõi lòng.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến việc ở đời trước, cảm thán.
Tiêu Ân cho rằng cô nói đến việc của mẹ cô nên không cấm rất đồng tình. Chẳng qua anh là một cô nhi, không biết cha mẹ là ai nên càng thêm đáng thương hơn.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, đừng tu luyện mãi. Phải kết hợp nghỉ ngơi với luyện tập, đánh Thái Cực quyền cũng được.” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó rời đi.
Trở lại phòng, cô gọi một cuộc điện thoại cho cha, nói ở Kinh Thành rất vui vẻ, rất nhanh sẽ trở về.
Sau đó cô lại mở máy tính ra, trò chuyện trên mạng với Liễu Đông một chút, cũng may bên kia cũng không có việc gì. Ngay sau đó cô lại trao đổi một hồi với Cố Cửu, cuối cùng tìm được Đội trưởng Trương.
Vui mừng chính là án tử của Đội trưởng Trương đã phá, bây giờ đã liên hợp hai khu trực thuộc lại với đội trưởng Biên, lùng bắt Tần Hạo ở trong tháng phố cũ. Bởi vì có người cử báo nói nhìn thấy Tần Hạo, cho nên khiến hy vọng của bọn họ cháy lên, lại lần nữa thảm thức mà tìm kiếm.
Chỉ là còn chưa tìm được. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm chờ khi cô trở về thì nhất định cũng phải đi tìm tên khốn kia. Một ngày không bắt được gã, cô đều sẽ lo lắng, có khi nào kẻ xấu xa đó đến uy hiếp cha cô hay bạn bè cô không, cô không dám mạo hiểm như thế, chỉ có bắt được mới có thể an tâm.
Ban đêm, rốt cuộc cô cũng nhận được cuộc gọi của Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, anh không sao chứ? Em lo lắng cho anh nhiều lắm.”
Bên này, Triệu Húc Hàn lập tức thấy ấm áp trong lòng, nói: “Không sao, anh chuẩn bị lên máy bay, sáng mai là có thể nhìn thấy em.”
“Được, thật tốt quá, vậy anh nghỉ ngơi một hồi đi. Nghe giọng anh giống như rất mệt, có phải lại không nghỉ ngơi tốt không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn bên kia gợi lên khóe miệng, nói: “Cũng có, em đang làm gì?”
“Không làm gì, chỉ xem tin tức, gọi cho điện thoại cho cha, sau đó chính là nhớ anh.” Kỷ Hi Nguyệt bên này bĩu môi.