Editor: Vi + Beta: Điêu
Lúc Kỷ Hi Nguyệt hỏi, cô cảm nhận được rõ sự cứng ngắc của thân thể Vô Cốt đang ngồi kế ghế lái.
Triệu Húc Hàn lẳng lặng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong xe không có chút ánh sáng nào, nhưng làn da trắng bóng như trứng gà bóc của Kỷ Hi Nguyệt, hiện lên như vầng quang nhàn nhạt.
Khiến cho ánh mắt anh không tự chủ được càng thâm thúy hơn, có xúc động muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô.
"Nếu không thể biết, vậy thì thôi." Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn không trả lời, đôi mắt có chút long lanh, xem ra là do cô thay đổi quá nhiều, quên mất anh là Đại ma vương.
Vội cười nhạt quay đầu qua chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ.
"Có một số việc có thể biết, cũng có một số việc không nên biết." Triệu Húc Hàn cũng quay đầu đi, chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không thấy anh hơi nuốt nước miếng, yết hầu hơi rung động lên xuống.
"Ừm, vậy được, nếu anh không muốn em biết, thì không cần phải nói cho em đâu." Kỷ Hi Nguyệt nghe anh trả lời, cô biết mình còn chưa có được sự tin tưởng của anh.
Chỉ là cô không nóng nảy, dù sao bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Dù gì ấn tượng của Triệu Húc Hàn với cô quá kém, đột nhiên cô thay đổi lớn như thế, anh cũng sẽ nghi ngờ, cho nên cô nhất định phải dùng thời gian để chứng minh cô thật lòng với anh.
Cô muốn đền bù cho tất cả mọi sai lầm với anh, đời này cô không muốn nhìn thấy anh lại tức giận cùng thương tâm nữa.
Triệu Húc Hàn quay đầu lại, thấy Kỷ Hi Nguyệt tâm trạng kém, anh hơi cau mày nhưng cũng không nói gì.
Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được hơi thở của Vô Cốt thay đổi, nhìn gò má có thể phát hiện cô ta đang cong môi.
Cô bĩu môi, xem ra người phụ nữ này rất bài xích cô.
Sao lại vậy chứ? Nếu như không thích cô, thì không nên để ý cô mới phải, vì sao lại oán hận cô.
Vậy thì, Kỷ Hi Nguyệt suy đoán sẽ có hai nguyên nhân khiến Vô Cốt bài xích cô.
Một là Vô Cốt thấy cô không xứng với Triệu Húc Hàn, để cho cô tự biết thân biết phận.
Hai là Vô Cốt thích người chủ tử này, cho nên ghen tị với cô, không thấy vừa mắt với cô, không nhịn được mà chọc ngoáy cô.
Trong xe một mảnh yên lặng, Kỷ Hi Nguyệt nghĩ rất nhiều, nhưng thật ra người còn lại nghĩ nhiều hơn, dĩ nhiên là Triệu Húc Hàn là người nghĩ nhiều nhất, đến bây giờ anh vẫn tự hỏi có thật sự là Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi?
Trong một đêm thay đổi quá lớn.
Nhưng vừa rồi cô lại bộc phát tính cách tiểu thư, quả thật đúng là Kỷ đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược.
Nhưng thay đổi của cô với anh không chỉ một chút, trước kia cô ghét cay ghét đắng anh, thế nhưng sau một đêm đã thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ chỉ vì đêm đó?
Cô... thích bị ngược sao?
Triệu Húc Hàn cảm thấy hình như đầu óc anh có vấn đề rồi.
Nhưng dù thế nào, Kỷ Hi Nguyệt thay đổi thế nào cũng là một điều đáng mừng.
Mãi đến khi Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút buồn ngủ, xe đã đến hầm đỗ xe của khu Phong Nhã.
Tiếu Ân mở của xe cho cô, còn Triệu Húc Hàn bên kia được Vô Cốt mở cửa.
Chỉ là lúc Kỷ Hi Nguyệt đối diện với Vô Cốt, cô thấy trong mắt cô ta có sự chán ghét.
"Hàn ca, vì sao thủ hạ của anh lại có tính cách như vậy?" Trong thang máy, Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi Triệu Húc Hàn.
"Bọn họ không giống vệ sĩ bình thường, Vô Cốt là tiểu sư muội của Tiếu Ân và Lão Hôi, người đều là đồng môn.
Triệu Húc Hàn nói.
"Ồ, thì ra là huynh muội. Bọn họ đều xuất thân từ quân nhân sao?" Kỷ Hi Nguyệt hiếu kỳ, bây giờ cô đã rất trơn tru xưng hô như vậy.
Triệu Húc Hàn lắc đầu: "Không phải, họ được huấn luyện còn nghiêm khắc hơn so với quân nhân, tất cả đều là cô nhi, được Triệu gia bồi dưỡng nên chỉ trung thành với Triệu gia.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy hình như cô quá cô lậu quả văn [1], Triệu gia cũng bồi dưỡng vệ sĩ, nghe có chút dọa người, chẳng trách bên ngoài nói rằng tập đoàn Triệu thị là đế vương, vậy nhà anh làm về cái gì nhỉ?
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang kinh ngạc: "Không được nghĩ bậy, Triệu gia làm ăn đúng đắn."
Đúng lúc này cửa thanh máy vang lên một tiếng "đinh"
"Hàn ca, em sẽ không nghĩ bậy đâu, vậy em về trước nhé, chúc ngủ ngon." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng ra khỏi thang máy, chào tạm biệt với Triệu Húc Hàn.
Sắc mắt Triệu Húc Hàn nhất thời âm trầm, bước ra khỏi thang máy nói: "Tôi ở đây."
"Ơ.." Kỷ Hi Nguyệt chỉ cho rằng Triệu Húc Hàn đưa cô lên, đâu nghĩ đến anh sẽ ở lại đây, còn nói là cho cô tự do nữa chứ?
Đây là muốn đổi chỗ ở chung sao?
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh thẳng thừng bước vào nhà, cảm thấy cả người bất an.
Trong lòng tràn ngập sợ hãi, người đàn ông này sẽ không bộc phát thú tính với cô chứ?
Nhớ lại một đêm kia, hai chân cô không tự chủ được run rẩy, sắc mặt tái nhợt, sâu trong lòng là sợ hãi khó kìm nén.
Sau khi Triệu Húc Hàn vào phòng, không thấy người phía sau đi cùng, anh cau mày đi ra, thấy Kỷ Hi Nguyệt như đang mắc bệnh nan y tới nơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, mồ hôi còn tuôn đầy trên trán, bả vai buông thõng.
"Cái đó, Hàn ca, anh cũng ở đây?" Kỷ Hi Nguyệt lấy dũng khí hỏi.
Lông mày Triệu Húc Hàn càng nhíu chặt hơn, lãnh đạm nói: "Đây là nhà của tôi, tôi không thể ở chỗ này hửm? Vậy em muốn trở lại biệt thự?"
"A không không, cứ ở đây đi." Kỷ Hi Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, cô không muốn trở vệ căn biệt thự đó, đó là ác mộng đối với cô.
Ít nhất nơi này kiếp trước cô chưa từng tới, có thể coi như cô và Triệu Húc Hàn bắt đầu sống chung lại lần nữa.
Sau khi vào nhà Triệu Húc Hàn đổi dép rồi đi thẳng lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt nơm nớp lo sợ nhìn anh.
Triệu Húc Hàn luôn cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, trước vẫn ổn, sao bây giờ thấy anh lại làm dáng vẻ như gặp quỷ vậy.
"Buổi tối tôi còn có việc, đừng quấy rầy tôi!" Triệu Húc Hàn nghĩ đến gì đó, sắc mặt càng âm trầm, đứng ở cầu thanh xoay người lại nói với Kỷ Hi Nguyệt một câu.
"A... Được, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy Hàn ca, ngủ ngon ngủ ngon." Kỷ Hi Nguyệt phản ứng lại liền thấy vô cùng yên tâm, là cô nghĩ nhiều rồi, người đàn ông này sẽ không làm gì cô cả.
Có thể là do đêm đó cô cùng Triệu Vân Sâm đi tìm phòng, chọc giận anh nên mới bị trừng phạt.
Chuyện đã qua, hẳn là anh sẽ không cưỡng bách cô chứ.
Cũng không hẳn, anh là Đại ma vương, có thể bộc phát thú tính bất cứ lúc nào.
Ôm trong lòng thấp thỏm bất an, Kỷ Hi Nguyệt trốn trong phòng không đi ra.
"Chị Trương, phía cảnh sát đã tìm được túi của chị chưa?" Kỷ Hi Nguyệt gửi cho Trương Cầm tin nhắn.
"Chưa, nếu không tìm được thì thôi vậy, khỏi phiền toái, em cũng không cần tìm đâu." Trương Cầm trả lời lại.
"Không sao đâu, ngày mai em đi hỏi thử, chị nghỉ ngơi cho khỏe."
"Được, em cũng nghỉ sớm chút nhé."
Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, cau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên cô bật dậy gọi điện cho cha.
"Tiểu Nguyệt, sao bây giờ con còn chưa ngủ? Cái con nhóc này lại thức đêm đúng không? Làm phóng viên có gì tốt chứ?" Giọng điệu lải nhải của cha Kỷ.
Kỷ Hi Nguyệt mặt nhăn nhó, mỗi lần điện thoại đều bị cha lải nhải mấy phút.
"Cha, con hỏi cha chuyện này." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vào chủ đề chính.
"Con có chuyện gì?" Cha Kỷ có chút kinh ngạc.
"Cha, tập đoàn Kỷ Hải của chúng ta có một công ty con là bất động sản Kỷ Tinh đúng chứ?"
"Đúng vậy, sao thế?"
"Có phải có một Phó tổng tên là Tần Hạo?"
"Hử? Con biết cậu ta? Cậu nhóc này rất tốt, 30 tuổi, chưa kết hôn, dáng dấp cũng không tệ, năng lực không kém cỏi, con để ý cậu ta?" Cha Kỷ nhất thời suy nghĩ miên man.
"..." Kỷ Hi Nguyệt không biết nói gì thở dài.
Ở phía bên kia điện thoại cha Kỷ cười nói: "Tiểu Nguyệt nhà tôi đã muốn có bạn trai rồi sao? Thật kì lạ, không phải con vẫn luôn để ý Triệu Vân Sâm sao?"
"..." Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt kêu gào: "Cha à, cha đang nói gì đó, con chỉ là muốn hỏi người này vào công ty chúng ta khi nào thôi mà. Cha có biết gì về anh ta không?"
"Tần Hạo sao? Nó vào công ty đã được 5 năm rồi, từ một nhân viên bán hàng bây giờ đã lên làm phó giám đốc. Đứa nhỏ này rất tài giỏi. Có chuyện gì sao?"
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bực bội, nhưng cô cũng không thể nói ra chuyện mình đã từng trải qua ở kiếp trước được, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha, người có biết giám đốc tài chính mới gặp tai nạn không? Hôm nay con đến bệnh viện thì nhìn thấy Tần Hạo đi gặp cô ấy."
"Chuyện này cha cũng không rõ. Bất động sản Kỷ Tinh là do chú hai của con quản lí, một tháng mới gặp cha một lần." Cha Kỷ nói: "Tại sao con lại biết giám đốc tài chính mới? Con bé này, nhất định là con ở hiện trường vụ tai nạn đó phải không?" Cha Kỷ lo lắng nói, ông chỉ sợ công việc phóng viên này không được an toàn làm con gái bị thương.
"Hì hì, cha nghe con nói đã. Lúc con đến thăm chị Trương thì ở bên ngoài cửa nghe được Tần Hạo hỏi cái túi của chị Trương ở đâu, hình như bên trong có tài liệu báo cáo của bất động sản Kỷ Tinh. Chị Trương là giám đốc tài chính đấy ạ."
"Sao chứ?"
"Đợi Tần Hạo đi rồi, chị Trương mới lén nói cho con biết, tài liệu báo cáo có vấn đề. Vì vậy Tần Hạo mới vội vã tìm trở về. Hơn nữa chị Trương còn nói, giám đốc tài chính lúc trước bị mất tích, làm chị ấy cảm thấy sợ hãi nên mới đồng ý là việc đó." Kỷ Hi Nguyệt nói xong một hơi.
"Cái gì? Con nói Tôn Mai mất tích chứ không phải là ra nước ngoài sao?" Cha Kỷ nhớ được giám đốc tài chính lúc trước tên là Tôn Mai.
"Mọi việc cụ thể con cũng không rõ lắm, nhưng mà con thấy Tần Hạo này chắc chắn không phải người tốt, cảm giác có chút âm hiểm. Tuy là cha đã mặc kệ bất động sản Kỷ Tinh, nhưng cũng đừng để người ngoài lợi dụng sơ hở. Cha không phải không biết chú hai là người chỉ cần vuốt mông ngựa thì liền không còn cảnh giác gì. Cho dù bị mưu tính cái gì cũng không biết được!"
Cha Kỷ im lặng một hồi, rồi nói: "Tiểu Nguyệt, chuyện này con đừng điều tra nữa, cha sẽ tìm người tìn hiểu,nghe chưa?"
"Dạ, con biết rồi, con chỉ là muốn nói với cha, có một số người ra vẻ đạo mạo, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, lúc cha điều tra cũng phải cẩn thận." Kỷ Hi Nguyệt thận trọng nói.
"Ha ha, nhìn xem Tiểu Nguyệt nhà tôi cuối cùng đã trưởng thành, biết phân biệt tốt xấu rồi. Cũng đã khuya, con đi ngủ sớm đi, đừng quá gắng sức. Nếu mệt thì trở về ở đây với cha, công ty vẫn đang thiếu người."
"Dạ, con biết rồi, cha ngủ ngon!" Kỷ Hi Nguyệt cúp điện thoại trong lòng mới an tâm một chút. Cô nhất định phải tìm được chứng cứ Tần Hạo tham nhũng, để tống anh ta vào tù.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nhất định phải tìm được túi của Trương Cầm, vì nó có thể là bằng chứng quan trọng. Chỉ là người đàn ông áo đen lấy đi chiếc túi là ai, rốt cuộc là nó đang ở đâu?
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vì phải suy nghĩ cả đêm nên ngủ không được ngon. Mang đôi mắt gấu trúc xuống lầu thì thấy Triệu Húc Hàn vẫn còn ở đó.
"Kỷ tiểu thư, chào buổi sáng." Một dì khoảng chừng bốn mươi tuổi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi xuống thì mỉm cười chào hỏi.
Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt mơ màng, nhìn Triệu Húc Hàn đang dùng điểm tâm.
"Chào buổi sáng Hàn ca."
"Đây là dì Lý, người trông coi nơi này." Triệu Húc Hàn thẳng thắn giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt lúng túng, da mặt giật giật, ngồi xuống nhìn anh nói: "Hàn ca, không cần phải phiền toái như vậy đâu. Em cũng không phải tàn phế, có thể tự mình chăm sóc bản thân được."
"Dì ấy chăm sóc tôi." Triệu Húc Hàn liếc cô.
"...!" Kỷ Hi Nguyệt bị đánh bại.
"Vậy... Hàn ca, em không muốn người khác biết chuyện của em." Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nhỏ giọng nói.
Triệu Húc Hàn để đũa xuống, chân thành nhìn cô nói: "Dì Lý là người một nhà." Nói xong anh nhanh chóng đứng lên rời đi.
"Thiếu gia, 9 giờ ngài có một cuộc hẹn. Bây giờ là 8 giờ 32 phút." Dì Lý ở trên lầu nói với Triệu Húc Hàn.
"Ừ!" Triệu Húc Hàn ừ một tiếng liền đi.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt co giật một cái. Dì Lý xem ra không đơn giản chỉ là người giúp việc, mà còn giống như một thư kí.
"Kỷ tiểu thư, quần áo và nón tôi đã giúp cô chuẩn bị tốt ở trên phòng rồi ạ." Dì Lý cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết trong một buổi tối đã xảy ra chuyện gì. Triệu Húc Hàn làm việc đúng là thần không biết quỷ không hay.