Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tiếp theo Thiết Quý Hoành sẽ gặp bi kịch. Quả nhiên vừa nghĩ ra, khí tức trên người Triệu Húc Hàn nháy mắt lại hơi tỏa ra, làm Thiết Quý Hoành đối diện trừng lớn tròng mắt, nháy mắt muốn lui về phía sau.
Nhưng tốc độ Triệu Húc Hàn tăng nhanh, không chút lưu tình đá một cước vào bụng Thiết Quý Hoành. Thiết Quý Hoành ôm lấy bụng, kêu lên một tiếng, bay ngược ra ngoài.
Triệu Húc Hàn không tính buông tha anh ta nhanh thế, tức khắc lại phi thân vọt tới. Lúc này nắm tay anh giống như hạt mưa, bạo kích trên người Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành quát: “Triệu Húc Hàn, anh đủ rồi!”
“Đủ? Như thế nào là đủ?” Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng, tiếp tục tay đấm chân đá. Thiết Quý Hoành chỉ có thể dùng khí công bảo vệ kín kẽ thân thể, nhưng vẫn bị Triệu Húc Hàn đánh đến cả người đều đau.
Cũng may anh ta đã ngồi xổm xuống trên mặt đất ôm lấy phần đầu, anh ta không nghĩ thua mặt mũi bầm dập. Cho dù anh ta có thể tự chữa trị, nhưng cũng không muốn Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng bi kịch của anh ta.
“Anh Hàn, được rồi, chúng ta còn phải đối phó sát thủ nữa!” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn điên cuồng, thật sự trút giận hơi quá đáng, vội vàng đi lên kéo anh ra.
Lúc này Triệu Húc Hàn mới lùi lại, hừ lạnh, nói: “Thiết Quý Hoành, đây là nói cho anh, bạn gái tôi không phải anh có thể mơ tưởng! Nếu có lần sau thì tôi sẽ không hạ thủ lưu tình như vậy.”
“Mẹ nhà anh, cái này mà còn gọi là thủ hạ lưu tình gì!” Thiết Quý Hoành tức khắc ngẩng đầu tức giận, trừng anh: “Anh là người đàn ông keo kiệt!”
“Anh hào phóng! Vậy đừng có suy nghĩ về Tiểu Nguyệt nữa! Tôi keo kiệt! Tiểu Nguyệt là của tôi, ai cướp tôi giết người đó!” Triệu Húc Hàn hung ác quát lên.
“Tốt nhất anh nên đối xử với Tiểu Nguyệt tốt chút, nếu không tôi sẽ cướp thật!” Thiết Quý Hoành cũng tức giận tống to.
“Đừng cho là tôi không dám giết anh, anh thử xem!” Triệu Húc Hàn hung tợn quát lên, nói xong lại muốn tiến lên.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giữ chặt anh, cô thật sự dở khóc dở cười, hai người đàn ông trưởng thành mà tựa như hai đứa bé khắc khẩu, phải làm thế nào đây?
Thiết Quý Hoành đau đến nhe răng nhếch miệng, nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em xem bạn trai em kìa, còn thể thống gì nữa! Tốt xấu gì anh cũng là ân nhân cứu mạng của em, mau tới đỡ anh lên.”
Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc, Triệu Húc Hàn giữ chặt Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đi, chúng ta trở về, làm người đàn ông này đau đến chết!”
Nói xông anh lập tức lôi Kỷ Hi Nguyệt trong miệng ai ai ai rời đi, Thiết Quý Hoành xoa bộ vị đau đớn của mình, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Ai cũng nói gia chủ Triệu gia lãnh khốc vô tình, khuôn mặt vạn năm băng sơn, bình tĩnh đến mức không có gợn sóng nào. Không nghĩ tới để Thiết Quý Hoành thấy được tính trẻ con như thế.
Hoặc nói càng giống một thanh thiếu niên ghen quá nhiều. Xem ra anh thật sự rất để ý Tiểu Nguyệt, để ý đến mức đã không nghĩ duy trì hình tượng tốt đẹp trước giờ của anh.
Chẳng qua Thiết Quý Hoành cũng không có trách tội Triệu Húc Hàn, chỉ là quá yêu mới có giận.
Ở đâu tìm ra được cô gái mỹ lệ đặc biệt như Kỷ Hi Nguyệt đây. Nếu Thiết Quý Hoành có một người bạn gái như vậy, phỏng chừng cũng sẽ điên cuồng và chuyên chế bảo vệ y như Triệu Húc Hàn nhỉ?
Thiết Quý Hoành tự chữa trị một chút, sau đó đi ra phòng huấn luyện. Anh ta lập tức nhìn thấy quản gia lại đây nói: “Gia chủ, có thư kí Diêu gọi điện từ công ty tới tìm!”
Nói rồi đưa di động cho Thiết Quý Hoành. Thiết Quý Hoành nhận lấy sau đó gọi lại.
Tiểu Diêu là thư ký bên cạnh anh ta trong công ty, là người đặc biệt rất biết nịnh nọt. Chẳng qua không thể không nói, có anh ta ở đó thì Thiết Quý Hoành mới có chút tươi cười.
“Tiểu Diêu, có chuyện gì?” Sau khi Thiết Quý Hoành kết nối điện thoại thì hỏi.
“Ông chủ, ở đây có một rương đồ Quốc tế Úy Lam gửi cho anh.” Tiểu Diêu nói thẳng: “Muốn tôi mở ra, hay là tôi giúp anh gửi qua?”