Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn ấu trĩ như thế, kinh ngạc thật lâu sau đó mới nở nụ cười. Xem ra người đàn ông này thật lòng yêu Kỷ Hi Nguyệt, nể tình Triệu Húc Hàn ưu tú hơn nên anh ta cũng chỉ có thể đối xử với Tiểu Nguyệt như em gái.
“Long Bân, không sao chứ?” Triệu Húc Hàn nâng Long Bân dậy, Kỷ Hi Nguyệt cũng dừng lại trị liệu.
Long Bân lắc đầu, nói: “Không sao, đại tiểu thư quá lợi hại. Cậu chủ, rốt cuộc cô ấy luyện ra thế nào vậy? Có thuốc đặc hiệu à? Tôi cũng muốn có một viên.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe cười đến cả người run run, thở gấp, nói: “Long Bân, anh mơ đẹp đó! Nếu có thuốc đặc hiệu thì thế giới này đã điên cuồng rồi chứ sao chỉ có mỗi tôi được?”
Triệu Húc Hàn quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, nói: “Không thể khẳng định như vậy. Có lẽ còn có người khác, chỉ là chúng ta không biết thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt thụ giáo gật đầu, ngay sau đó lại ngựa quen đường cũ, cười nói: “Dù sao giờ em cũng lợi hại, đúng không?”
Triệu Húc Hàn không có biện pháp với cô, bảo Tiêu Ân mang Long Bân ra ngoài nghỉ ngơi, trong phòng huấn luyện chỉ dư lại ba người là anh, Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ba viên đạn dưới mặt đất, ngay sau đó nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, vì sao anh chỉ bắn ba phát súng?”
Triệu Húc Hàn nói: “Ba phát súng đầu tiên em có thể tránh, thì chẳng lẽ mấy phát sau đó lại không né được?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, ngay sau đó gật đầu, nói: “Nói cũng đúng, em không ngốc vậy.”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Tiểu Nguyệt, em quá lợi hại. Anh đoán một mình em có thể đánh ba Long Bân.”
“Anh Thiết, anh muốn thử không? Anh Hàn nói anh rất lợi hại!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, cười nói.
“Đúng là anh lợi hại hơn Long Bân một chút, nhưng nhìn trận đấu vừa rồi, anh cảm thấy không cần so nữa, khẳng định anh đánh không lại em.” Thiết Quý Hoành nói: “Chẳng qua Tiểu Nguyệt à, em ra chiêu vẫn không đủ tàn nhẫn. Tốc chiến tốc thắng rất cần thiết với người luyện khí công, để tránh khiến cho càng nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra.”
“Ý của anh là tốt nhất một chiêu chí mạng?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành, ngay sau đó lại nhìn Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cũng gật đầu, nói: “Anh ta nói không sai, không thể lãng phí thời gian, hơn nữa tốt nhất che dấu bản thân, miễn cho bị theo dõi hoặc là bị người qua đường chụp được trong hoàn cảnh đặc biệt, đấy đều là phiền toái. Thế giới này rốt cuộc vẫn là thế giới của rất nhiều người bình thường, loại người như chúng ta tương đương với dị loại, hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên hiểu, gật đầu nói: “Em hiểu rồi, vậy anh Thiết, anh dạy em một ít sát chiêu được không?”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Nói đến việc này thì Triệu gia chủ lợi hại hơn anh nhiều, em nên bảo anh ta dạy em nhiều hơn.
Hơn nữa lấy thực lực và tốc độ của em, chắc chắn một khi học rồi sẽ làm được. Bây giờ anh lại cảm thấy hơi chờ mong mười sát thủ đến.”
“Nếu tới thì trực tiếp giết không tha, tốt nhất không thừa lại một ai!” Triệu Húc Hàn nheo đôi mắt lại: “Lá gan và khẩu vị của Tôn gia cũng càng lúc càng lớn, họ dám nhận việc làm ăn này chính là không để Triệu gia trong mắt, vậy giờ phải làm cho bọn họ bị diệt sạch!”
“Vậy không chỉ tổn thất một tỷ đồng Euro, mười sát thủ khí công, tôi nghĩ Tôn gia sẽ đau lòng muốn chết, ha ha ha.” Thiết Quý Hoành cười ha ha.
Triệu Húc Hàn nói: “Tôn gia che dấu quá sâu đã lâu, hiện tại cũng không biết gia tộc của họ rốt cuộc có bao nhiêu người luyện khí công. Nghe nói mỗi năm họ mua không ít những đứa trẻ từ khắp nơi về.”
“Hang ổ Tôn gia ở đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Thế gia sát thủ như này thật đáng sợ, em cảm thấy trực tiếp xóa bỏ mới là tốt nhất.”