Gương mặt tuấn tú của Thiết Quý Hoành cũng rất khó coi, chủ yếu anh ta cũng không nghĩ tới thực lực Kỷ Hi Nguyệt nồng hậu như vậy. Chỉ cần thực lực mạnh, vậy cho dù không có chiêu thức thì sao, cái này hoàn toàn có thể nghiền ép.
Giống như một đứa bé, dù lợi hại thế nào thì lúc đối mặt với người lớn cũng sẽ bị nghiền áp.
Mà bây giờ bọn họ đều là trẻ con, chỉ có Kỷ Hi Nguyệt mới là người lớn, cảm giác này thật sự có hơi không dễ tiếp thu.
“Đến nữa!” Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn, đó giờ cô cũng không cảm giác được sức mạnh của mình, nhưng bây giờ dựa vào sức mạnh là có thể toàn thắng, đây chẳng phải rất vui sao?
Long Bân thu lại tâm trạng suýt tan vỡ, nhào tới lần nữa. Lần này anh ấy xuất chiêu cũng rất xảo quyệt, chiêu thức của anh ấy và độ linh hoạt có thể nói là tốt nhất trong tứ đại ám vệ.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt tránh né vài cái thì lập tức vươn tay ra, chỉ cần nơi cô vươn tay ngăn chặn, Long Bân đều cảm thấy xương đau, sức mạnh của cô mạnh mẽ đến đáng sợ.
Thiết Quý Hoành hỏi Triệu Húc Hàn: “Sao Tiểu Nguyệt lợi hại như thế, do phương pháp tu luyện không giống với chúng ta hả?”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc anh ta một cái, nói: “Nếu tôi mà biết thì cũng sẽ không buồn bực giống anh.”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, nói: “Được rồi, bây giờ tôi có thể yên tâm. Chúng ta không nên lo lắng cô ấy, mà là lo lắng chính chúng ta thì hơn.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đúng vậy, sát thủ hẳn không có vấn đề gì với cô ấy, ngược lại chúng ta phải cẩn thận, nếu như dùng súng bắn liên tiếp thì cũng rất nguy hiểm.”
“Ừ, tôi một lần nhiều nhất chỉ có thể đón ba phát đạn, đón nhiều nữa tay sẽ bị phế đi.” Lần này Thiết Quý Hoành thành thật nói.
“Lấy khẩu súng tới!” Triệu Húc Hàn đột nhiên nói.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó lập tức đi ra ngoài, rất nhanh đã lấy một khẩu súng đi vào đưa cho Triệu Húc Hàn.
Trên trận, Long Bân không sợ chết mà vẫn còn giãy dụa đánh Kỷ Hi Nguyệt. Còn Kỷ Hi Nguyệt lúc vừa mới bắt đầu hơi loạn, nhưng sức mạnh lớn sẽ không sợ bị đánh trúng, rất nhanh cô đã thích ứng với tốc độ và độ linh hoạt của Long Bân.
Thế nên cô không chỉ có có thể nhanh chóng tránh né mà còn có thể phản kích. Một khi cô đã phản kích, mỗi chiêu của Long Bân đều bị cô đánh lui.
Điểm chết người là anh ấy biết Kỷ Hi Nguyệt không dùng toàn sức, mà anh ấy cũng đã thảm bại rồi.
Thật sự khiến anh ấy không phục, liều mạng kiên cường đấu với cô.
Chẳng qua thời gian đã lâu, khí công của anh ấy cũng tiêu hao nhiều, đầu đầy mồ hôi không nói, động tác cũng chậm chạp và sức mạnh yếu đi.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn cười ha ha nhìn anh, khiến anh trong nháy mắt đã không còn chiến ý nữa.
Lúc anh ấy định đầu hàng, đột nhiên vang lên một tiếng súng, anh ấy và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời quay đầu.
Sau đó Kỷ Hi Nguyệt bay lên trời, vượt qua độ cao Long Bân, nếu như viên đạn kia quay chậm lại xem thì chính là xuyên qua dưới chân Kỷ Hi Nguyệt.
Thật ra Kỷ Hi Nguyệt không muốn nhảy cao tránh né, chỉ là bản năng giật mình, chỉ muốn lấy tốc độ nhanh nhất để trốn.
Chẳng qua người tới giữa không trung, phát súng thứ hai của Triệu Húc Hàn lại tới nữa, cô biết Triệu Húc Hàn gia tăng độ khó cho cô, cho nên cô xoay người vút lên trời cao, lần này vươn tay trực tiếp đón viên đạn.
Vừa mới đón được, phát súng thứ ba đã tới. Thân thể Kỷ Hi Nguyệt còn chưa rơi xuống đất, một tay khác của cô lại hướng về phía đường đạn chụp một cái, sau khi chụp xong lập tức giang hai bàn tay, viên đạn lập tức rơi trên mặt đất.
Long Bân biết ý của cậu chủ, lập tức lại bắt đầu tiến công.
Cũng chính là bây giờ Kỷ Hi Nguyệt phải đối phó với sự công kích của Long Bân và tập kích của viên đạn.
Nhưng chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt trở nên căng thẳng, lại hoàn toàn không có sợ hãi, vẻ hoang mang khi đón lấy viên đạn đã không còn.