Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt rồi nói: “Phải không? Chẳng lẽ giống bệnh tâm lý của em? Cơ thể không chịu nghe đại não điều khiển?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức có loại tâm trạng đậu má.
Nếu là như vậy, cô thật sự sợ mình tiêu hao quá độ, nhưng bản thân lại hoàn toàn không biết. Mới vừa rồi nếu không phải Thiết Quý Hoành ngăn cản thì có thể toàn bộ đầu tóc cô sẽ bạc trắng? Từ từ biến thành bà lão?
“Bệnh tâm lý gì? Tiểu Nguyệt có bệnh tâm lý?” Thiết Quý Hoành ngược lại hơi kinh sợ, cô gái nhỏ này tâm tính tốt muốn chết, làm sao có thể có bệnh tâm lý?
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn lập tức đỏ lên, không nghĩ tới đầu óc của Kỷ Hi Nguyệt sẽ nghĩ đến chuyện kia, lập tức nói: “Không có, chính cô ấy đôi lúc có tố chất thần kinh, giống như vừa rồi chữa bệnh cho anh, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đây là một loại bệnh tâm lý.”
Thiết Quý Hoành cau mày, dường như có cảm giác bị lừa dối. Anh ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt một chút, Kỷ Hi Nguyệt gật đầu với anh ta, nói: “Em thật sự không biết vừa rồi tiêu hao quá lớn. Thật ra thì nếu cơ thể cảm thấy mệt tem nhất định sẽ biết, nhưng vừa rồi em không cảm thấy gì cho nên em cũng không biết tóc mình bạc đi.”
Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn lúng túng, cho nên côncũng giải thích theo. Dù sao đề tài riêng tư như vậy quả thực không thích hợp cho những người khác biết, đặc biệt là đàn ông, nếu không nhất định họ sẽ cười nhạo Triệu Húc Hàn.
“Còn có dạng này, cơ thể và ý thức tách rời? Loại bệnh này thật sự anh mới nghe lần đầu.” Thiết Quý Hoành thấy Kỷ Hi Nguyệt cũng nói như vậy nên khá tin.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không sao không sao, sau này em sẽ chú ý.” Nhìn vết sẹo của anh ta, cô nói: “Vốn dĩ cho rằng cần ba ngày mới có thể làm cho anh Thiết khỏe lên, không nghĩ tới bây giờ đã xong. Anh Hàn, vậy chúng ta có thể đi du lịch một chuyến.”
Triệu Húc Hàn lập tức vui vẻ, sao anh lại không nghĩ tới nhỉ? Trước đó Kỷ Hi Nguyệt nói phải chăm sóc Thiết Quý Hoành, bởi vì tay anh ta bị thương nghiêm trọng, nhưng bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn không cần chăm sóc, Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên cũng sẽ không theo anh ta.
“Được!” Triệu Húc Hàn vội cười nói.
Thiết Quý Hoành thì sửng sốt một hồi, sau đó dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Nguyệt, anh không muốn khỏe nhanh như vậy, còn muốn em chăm sóc anh thêm mấy ngày nữa!”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Vậy cũng không được, bây giờ anh không phải là bệnh nhân, em tự nhiên muốn đi ra ngoài chơi. Thật khó mới tới Châu Âu một lần mà! Anh Thiết, anh phải làm việc, chuyện Úy Mẫn Nhi còn phải dựa vào anh đâý!”
Thiết Quý Hoành sững sốt, ngay sau đó nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn nói: “Bên này sẽ có người Triệu gia ủng hộ anh. Nếu thương thế của anh đã ổn thì mau chóng đi, tránh cho người đàn bà kia lại ra ám chiêu.”
“Tôi biết.” Sắc mặt Thiết Quý Hoành ngưng trọng, gật đầu.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, lại nhìn qua người điều khiển đang mang tai nghe, sau đó nói: “Anh Thiết, 24 tiếng đã trôi qua. Dựa theo quyết định trước đó thì cũng coi như em đã ở cùng anh 24 tiếng, vậy chẳng phải anh nên nói cho chúng em biết rốt cuộc người gọi điện cho Thiết Thiên Hoa hôm đó mà anh tra được là ai à?”
Thiết Quý Hoành nhìn hai người, trong nháy mắt cười khổ, nói: “Hai người các người quả thật là một cặp, đều là người làm ăn, thật sự là không nhận chút thua thiệt nào. Còn chưa tới Paris mà đã tra hỏi.”
“Ơ kìa, anh Thiết, anh cũng biết mối quan hệ này quan trọng bao nhiêu mà. Hơn nữa nếu anh nói sớm thì cũng sẽ không bị thương rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ anh ta một cái. Chữa khỏi tay cho anh ta, tự trách áy náy của cô đã biến mất hết trong nháy mắt.
“Được được được, sợ hai người các người.” Thiết Quý Hoành không có biện pháp, anh ta cũng không phải người nuốt lời. Mặc dù lần này kết quả không tốt lắm, nhưng trước đó hai người đã ở cùng nhau tương đối không tệ, cũng coi như là một kí ức tốt đẹp.