Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui vẻ nói: “Thật sao, tôi còn tưởng rằng nó đã bị dẫm hỏng rồi cơ!”
“Không sao, nó được đặt trên giá, cho nên không bị hư hao gì. Tôi thấy trong video cô giữ khư khư bức tranh này, có lẽ cô rất thích, cho nên tôi tìm.” Mỹ Á vừa nói, Kỷ Hi Nguyệt mới nhớ lại mình cũng chưa trả tiền, nghĩ thầm Mỹ Á này thật đúng là có tâm.
“Cảm ơn cô, Mỹ Á, tôi vô cùng thích bức tranh này.” Ngay sau đó cô nhận lấy rồi đưa cho Triệu Húc Hàn, cười nói: “Anh Hàn, bức tranh này là quà cho anh.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, nhìn bức tranh sơn dầu hoa lan, trong lòng lập tức ấm áp. Hóa ra cô đi vào để mua quà cho anh, món quà này đúng là khiến anh vừa nhìn đã thích.
“Cảm ơn, anh rất thích.” Triệu Húc Hàn quả thật rất thích, ánh mắt thâm tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng cô gái nhỏ này có anh, cho nên mới nhớ rõ sở thích của anh như vậy, cũng biết anh thích hoa lan, là bởi vì mẹ anh.
“Ầy, đáng tiếc em muốn giúp cha chọn mấy bức tranh, kết quả không có cơ hội.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Không sao, lúc trở về đi chợ ngầm ở Paris xem, bên kia cũng có rất nhiều tranh sơn dầu.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui vẻ, nói: “Thật sao, vậy tốt quá, trước khi trở về nhất định phải đi dạo. Em cảm thấy bức tranh sơn dầu kia thích hợp nhất với cha, có đặc trưng của Paris.”
“Tiểu Nguyệt, em đừng quên em nói với cha là đi Kinh Thành, không phải ở Paris.” Triệu Húc Hàn muốn trợn trắng mắt, cô gái này quên hết sạch rồi hả?
“Ôi, em quên mất, em đúng là tuổi già đãng trí!” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt khiến hai người đàn ông và Mỹ Á cười rộ lên.
“Tiểu Nguyệt, nếu em là tuổi già đãng trí thì anh chắc sẽ bị Parkinson.” Thiết Quý Hoành cười đến nỗi cánh tay đau, người con gái này sao có thể quá đáng yêu như vậy.
“Ha ha, anh nói cũng đúng, em đi rửa mặt chải đầu.” Kỷ Hi Nguyệt trả lại một đao cho Thiết Quý Hoành, làm Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười, lại còn nói cũng đúng? Chẳng lẽ anh ta thật sự già đến vậy?
Triệu Húc Hàn nhìn Thiết Quý Hoành tự mình bị thiệt, trong lòng thoải mái. Anh ta hẳn là chưa từng thấy được sự độc miệng của Kỷ Hi Nguyệt.
Thật nhanh, Thiết Quý Hoành đã truyền nước xong, tự mình rút ra rồi ngồi dậy. Kỷ Hi Nguyệt cũng ra ngoài, Thiết Quý Hoành tự đi vào toilet. Thật ra Kỷ Hi Nguyệt đang nghĩ có nên giúp hay không, nhưng vẫn nghẹn lại chưa nói.
Nếu anh ta nói cần giúp, chẳng lẽ cô phải đi theo vào WC? Vậy anh Hàn chắc chắn sẽ giết cô.
Nhưng mà Thiết Quý Hoành thật sự là một người đàn ông mạnh mẽ, bị thương nghiêm trọng như thế mà còn có thể cười được, hành động rất bình thường, nhìn căn bản không giống như người đang bệnh tật yếu ớt.
Cô biết lúc Thiết Quý Hoành thấy đau đớn, chắc chắn anh ta sẽ dùng khí công chữa trị, như vậy sẽ giảm bớt đau đớn, nhưng tiêu hao liên tục như thế sẽ khiến cơ thể trở nên suy yếu.
“Cậu chủ, thủ tục xuất viện đã làm xong, máy bay trực thăng cũng chuẩn bị tốt, còn bữa sáng thì có thể ăn trên máy bay.” Tiêu Ân tiến vào nói.
“Được, anh đi đỡ Thiết gia chủ lên máy bay đi, chúng ta sẽ sớm xuất phát.” Triệu Húc Hàn nói.
“Anh Hàn, chúng ta đi cùng một chiếc trực thăng hay là hai chiếc? Em muốn ngồi cùng anh Thiết, như thế em có thể giúp anh ta chữa trị một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn cau mày, Tiêu Ân đột nhiên thầm giật mình. Kỷ tiểu thư, cô lại định đập ruồi muỗi trên đầu hổ hả?
“Hai chiếc máy bay, nhưng ba người chúng ta có thể ngồi cùng. Tiêu Ân, sắp xếp chút đi, máy bay của Thiết gia chủ đi theo sau là được.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút sau đó nói.