Sau khi Triệu Húc Hàn xem xong, anh khép lại máy tính, rút ổ cứng ra cất kỹ, sau đó nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt. Thấy Kỷ Hi Nguyệt hơi đờ đẫn, anh ôm cô nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, trước đây em còn nói muốn tiếp xúc mặt khác của thế giới này, giết một người xấu cũng rất bình thường, em nghĩ xem, không phải sau này em muốn gia nhập tổ chức quốc gia bí mật à? Đó cũng không phải chỉ đơn giản là giết một người, em phải học cách tiếp nhận.”
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn anh, nói: “Anh Hàn, anh giết người bao giờ chưa?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Đương nhiên, em quên bang chủ Địch Long bang Hắc Hổ ở nước Mỹ rồi hả? Đó chẳng qua chỉ là một trong số đó, có lúc không dùng thủ đoạn là không có cách nào giải quyết vấn đề.”
“Anh có giết người tốt không?” Kỷ Hi Nguyệt sợ nhất điều này.
Triệu Húc Hàn chau hai lông mày vào nhau, sau khi suy nghĩ, nói: “Có đôi lúc thật sự không phân biệt rõ người tốt người xấu, phải xem đứng ở lập trường nào. Nếu một người tốt lại bảo vệ người xấu, như vậy người này còn xem là người tốt không?”
Câu hỏi của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt suy tư, một lúc lâu mới nói: “Vì vậy thật ra người tốt và người xấu cũng không có tiêu chuẩn phân chia rõ ràng, chỉ có người không biết chuyện mới là vô tội nhất.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Vì vậy trong thế giới người tu luyện khí công chúng ta, hoặc là nói trên thế giới, có đôi khi muốn xem trọng một vài quy củ. Đó chính là không dễ dàng phát động đấu tranh trong bách tính bình dân, nếu quá phận thì nhất định sẽ khiến cho công phẫn.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: “Em hiểu rồi.” Nói xong thì cười thoải mái.
Triệu Húc Hàn nhìn đồng hồ trên vách tường nói: “Cũng sắp sáng rồi, em ngủ một lát đi, để anh trông anh ta.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành vẫn còn hôn mê trên giường bệnh, gật đầu nói: “Vậy em dựa một lát.” Thật ra cơ thể cô không mệt, bởi vì một khi điều tức khí công thì đã khôi phục, chẳng qua cô cảm thấy lòng hơi mệt mỏi.
Triệu Húc Hàn giúp cô nằm trên ghế sô pha, cởi áo vest trên người xuống đắp cho cô, nhìn cô nhắm hai mắt lại.
Anh đi tới trước giường bệnh, ngồi ở trên ghế, nhìn Thiết Quý Hoành.
Nửa giờ sau, anh đột nhiên duỗi tay nắm chặt cánh tay đang truyền nước biển của Thiết Quý Hoành, một m dòng nước ấm trực tiếp tiến vào trong kinh mạch.
Thiết Quý Hoành từ từ tỉnh lại, mở mắt thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn. Anh ta hơi kinh ngạc, sau đó khẽ ngẩng đầu, thấy Kỷ Hi Nguyệt ngủ trên ghế sô pha bên kia.
Hình như anh ta đã khá an tâm hơn, quay đầu hai mắt nhìn nhau với Triệu Húc Hàn.
Ánh mắt Triệu Húc Hàn sắc bén nhìn anh ta, sau đó nhẹ giọng nói: “Thiết Quý Hoành, đây chính là kết quả anh dẫn người phụ nữ của tôi đi ra ngoài du lịch?”
Trên mặt Thiết Quý Hoành lập tức lộ ra vẻ áy náy, nói: “Triệu Húc Hàn, tôi cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này. Thật xin lỗi, lần này thật sự là lỗi của tôi, đã làm Tiểu Nguyệt sợ hãi.”
Triệu Húc Hàn không nghĩ tới Thiết Quý Hoành nói xin lỗi trước, vốn trong lòng còn có một bụng lửa giận nhưng giờ cũng ngại phát tác ra ngoài.
“Đây chính là báo ứng của anh.” Triệu Húc Hàn nhìn cánh tay anh ta.
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười, nói: “Các người cũng dấu diếm rất giỏi. Thì ra Tiểu Nguyệt là người luyện khí công lợi hại, nếu tôi biết sớm thì chẳng cần phải đi cứu cô ấy.”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nếu không phải anh cảm thấy hứng thú với Tiểu Nguyệt thì sao có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn này được? Bây giờ ước chừng tay này của anh phải cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể khôi phục hoàn toàn!”
Thiết Quý Hoành nhìn cánh tay của mình, nói: “Chẳng phải là trừng phạt à? Chẳng qua Úy Mẫn Nhi thật sự quá ác độc, làm thế nào tôi cũng không nghĩ tới cô ta đã lập tức sắp xếp một lần ám sát lớn như thế trong thời gian ngắn đến vậy, thật sự muốn đẩy tôi và Tiểu Nguyệt đến chỗ chết.”
Nói tới đây, tròng mắt của anh cũng bắn ra sát khí.