Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, quay đầu nhìn phòng giải phẫu, đèn vẫn còn sáng. Trong lòng của cô đang thổn thức, hi vọng Thiết Quý Hoành không sao.
“Đúng rồi, anh biết Mỹ Á à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Triệu Húc hàn.
Triệu Húc Hàn gật đầu nói: “Ừ. Nhiều năm trước anh ở đây tra nguyên nhân chết của mẹ anh thì quen biết Mỹ Á, hơn nữa còn va chạm với Mafia. Chẳng qua không đánh không quen, giao tình cũng không tệ lắm, nếu cần giúp điều gì đó, anh chỉ cần gọi điện thoại.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt sùng bái, Triệu Húc Hàn tiếp tục nói: “Chẳng qua anh cảm thấy chuyện này sẽ làm mất mặt Thiết Quý Hoành, thế nên để anh ta xử lý tương đối ổn thỏa hơn. Nếu anh ta xử lý không được thì anh lại ra tay. Úy Mẫn Nhi lại dám giết em, vậy thì phải chuẩn bị bị giết.”
“Anh muốn giết Úy Mẫn nhi?” Kỷ Hi Nguyệt hơi khiếp sợ: “Dù sao cô ta cũng là đại tiểu thư của Quốc tế Uý Lam.”
“Vậy thì sao? Tự gây nghiệt không thể sống!” Triệu Húc Hàn nói: “Hơn nữa nếu loại người này không chết thì rất nhiều người vô tội sẽ chết! Quốc tế Uý Lam còn có Úy Tư Lý, anh ta lương thiện hơn em gái mình nhiều.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, em thật sự không nghĩ tới Úy Mẫn Nhi là một người phụ nữ ác độc như vậy.”
“Trong đó có thể còn có chủ ý của Thiết Thiên Hoa mẹ của cô ta. Anh cảm thấy một mình Úy Mẫn Nhi không thể có quyết đoán như vậy.” Triệu Húc Hàn nói: “Đúng rồi, Thiết Quý Hoành vẫn chưa nói ra người gọi điện cho Thiết Thiên Hoa là ai à?”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Vẫn chưa, vốn dĩ sáng mai trở về sẽ nói cho em biết, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này.”
Ánh mắt Triệu Húc mắt lạnh lẽo, nhìn xoáy vào cô, nói: “Đây không phải là lỗi của em, hơn nữa anh ta sẽ không sao đâu, chỉ tạm thời bị thương mà thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hơi tự trách, nói: “Mặc dù nói như vậy nhưng suy cho cùng anh ta là vì em nên mới bị thương, em thật sự hơi có lỗi với anh ta. Nếu em sớm ra tay thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này rồi, hầy.”
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt vẫn nghĩ đến cánh tay máu thịt hỗn độn của Thiết Quý Hoành, dáng vẻ gần như đã hỏng, loại đau này đều là đau xuyên tim.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn áy náy của cô, trong lòng hơi chùng xuống, nhưng cũng không có nhiều lời, chỉ ôm cô nói: “Không sao đâu, em không cần tự trách, là chính anh ta muốn dẫn em tới, cho nên nếu em xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ càng thêm khó lòng thừa nhận hậu quả. Thế nên anh cảm thấy anh ta bị thương cũng đáng giá, tốt hơn là em bị thương.”
Kỷ Hi Nguyệt tức giận liếc anh một cái, nói: “Anh đúng là biết an ủi người khác. Chẳng qua lần này em đã giết người.”
Triệu Húc Hàn nhíu mày, vội hỏi: “Vậy, vậy em cảm giác thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu nói: “Không có cảm giác gì. Có phải em rất máu lạnh không? Lúc đâm trúng tim nữ sát thủ trái kia em cũng không cảm thấy sợ, ngược lại cảm thấy may mắn, không lưu tình chút nào.”
Triệu Húc Hàn vội vàng ôm vai cô nói: “Đó là vì cô ta đáng chết, nếu em thông cảm với cô ta một chút thì người chết sẽ càng nhiều.”
Vừa nói xong, tiếng bước chân trên hành lang càng nhiều, Mỹ Á vội vã đến, thấy Triệu Húc Hàn thì lập tức mỉm cười.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bọn họ trò chuyện một hồi, Triệu Húc Hàn bàn giao không ít chuyện, sau đó người Triệu gia theo cô ấy rời đi.
Triệu Húc Hàn thì ngồi xuống cùng cô đợi đến khi Thiết Quý Hoành phẫu thuật xong.
“Không cần lo lắng, Mỹ Á đã lấy được camera rồi. Hai hành khách đã chết, chuyện có thể sẽ ầm ĩ lên.” Triệu Húc Hàn nhíu mày nói.
“Vậy làm sao đây? Cảnh sát có tra được Úy Mẫn Nhi thuê sát thủ không? ” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Anh cũng đã gọi Thử Tiêu Thư thủ tiêu tất cả tin tức, thù này chúng ta tự báo, muốn cảnh sát bắt người, vậy thì lợi cho cô ta quá rồi.”