Anh ta vốn dĩ đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế lớn, vừa thấy tin tức liền ngồi bật dậy, đôi mắt hí mở to hết mức có thể, sau đó nhìn vào bức ảnh trên màn hình rồi bỗng nhiên bật cười ha hả.
“Tốt tốt tốt, quá tuyệt vời!” Lộc Hùng nói liên tục ba chữ tốt xong hồi âm lại hai chữ ‘đã duyệt’.
Trần Thanh rất tò mò, thông thường là tin tức lớn sếp mới vui mừng đến vậy.
“Trần Thanh, cậu xem đi, cậu tranh giành với Vương Nguyệt cái gì nữa! Nhóm của cô ấy lần này lại cho ra một tin tức lớn!” Trong lòng Lộc Hùng có chút so bì.
“Tin tức lớn gì?” Sắc mặt Trần Thanh càng tái nhợt, anh ta tưởng rằng lần này mình chết chắc rồi, chưa nói đến bị sa thải, có thể phải ngồi tù, nhưng không ngờ Vương Nguyệt lại không báo cảnh sát.
“Lát nữa cậu sẽ biết. Trần Thanh, cậu là nhân viên lão làng, lúc trước năng lực không đến nỗi nào, nhưng bây giờ thì sao, cậu tự kiểm điểm lại bản thân đi. Nhưng dù sao cậu theo tôi cũng được vài năm rồi. Như vậy đi, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.”
Lời nói của Lộc Hùng khiến Trần Thanh phấn chấn trở lại.
“Sếp, anh nói đi. Chỉ cần không sa thải tôi, kêu tôi làm trâu làm ngựa gì tôi cũng chịu. Tôi, tôi còn phải trả góp tiền nhà, nuôi vợ nuôi con nữa.” Trần Thanh chơi chiêu đồng cảm.
“Đã biết như vậy mà cậu còn làm ra cái chuyện mất trí!” Lộc Hùng thực sự cạn lời. Nếu khôngn có mệnh lệnh của cấp trên, anh ta cũng không muốn giữ lại loại người đốn mạt không có tiền đồ như vậy.
“Sếp, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết sai rồi. Lúc đó tôi thật sự đã đánh mất lý trí. Tôi sẽ không như vậy nữa. Sếp, anh cho tôi một cơ hội đi.” Trần Thanh khóc lóc nức nở.
Lộc Hùng cố ý nhìn anh ta rất lâu, sau đó thở dài nói: “Như vậy đi, lát nữa cậu ra ngoài xin lỗi Vương Nguyệt, phải thật tâm xin lỗi có biết chưa?”
“Biết, tôi biết. Tôi chắc chắn sẽ xin lỗi cô ấy.” Trần Thanh lập tức đáp lại.
Lộc Hùng gật đầu: “Trước đây cậu không phục, vậy thì bây giờ thế này, tôi cho cậu thêm hai người, sau này cậu với Vương Nguyệt sẽ cạnh tranh với nhau. Phô hết mọi điểm mạnh của cậu ra, đừng để làm mất mặt sếp nữa.”
Trần Thanh sửng sốt, không ngờ Lộc Hùng lại giải quyết như vây. Đây không phải quá tốt rồi sao? Còn tưởng rằng sẽ đày anh ta tới phòng quản lý hồ sơ chứ.
“Còn chưa đứng lên!” Lộc Hùng thực sự đau não, lập tức gọ điện thoại nội bộ: “Hai người các cậu vào đây đi.”
Chẳng mấy chốc tiếng gõ cửa vang lên, tiến vào là thực tập sinh Châu Lê, người này Trần Thanh có quen, còn một người nữa là đàn ông, người này anh ta không quen.
Người đàn ông này nhìn qua có chút u ăm, mặt không cảm xúc, đôi mắt nhìn người khác đường như không hề có nhiệt độ.
“Vị này là người mới mà cấp trên cử xuống, tên là Tào Quang, Châu Lê thì cậu biết rồi. Sau này các cậu là một đội, do cậu toàn quyền phụ trách biết chưa? Cậu cho tôi chút lợi lộc đi, đừng làm cho Vương Nguyệt xem thường nữa!” Lộc Hùng gắt gao nói.
Trần Thanh bỗng nhiên đứng thẳng người dậy nói: “Tôi nhất định sẽ nổ lực, cảm ơn sếp, cảm ơn sếp.” Lúc này trong lòng anh ta kích động không thôi.
“Tào Quang, Châu Lê, sau này hai người theo Trần Thanh làm việc có biết chưa?” Lộc Hùng nói với bọn họ.
“Rõ, thưa sếp.” Hai người đồng thanh một lời.
“Được rồi, ra ngoài cả đi. Tự mình đi tìm hiểu một chút. Còn nữa, Trần Thanh, nhớ đi xin lỗi Vương Nguyệt. Tôi không muốn thấy loại chuyện ngu xuẩn này xảy ra một lần nữa.” Lộc Hùng nói.
“Vâng, vâng, tôi biết rồi. Tôi đi làm ngay đây, cảm ơn sếp!” Trần Thanh cám ơn rối rít rồi đi ra ngoài, Tào Quang và Châu Lê theo sau.
Cửa vừa khéo lại, Lộc Hùng mệt mỏi dựa vào ghế gọi điện thoại.
“Ông chủ, đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Rất tốt.” Bên đó nói hai chữ sau đó cúp máy.