Thiết Quý Hoành nghe thấy âm thanh, xoay người. Lúc này anh ta đang mặc quần đi biển, giày đi biển, phía trên thì để trần. Anh ta quay người lại, dáng người hoàn hảo lộ ra trước mắt Kỷ Hi Nguyệt.
Làn da màu mật và cơ bụng sáu múi đều biểu lộ vẻ nam tính của anh ta, lại thêm gương mặt anh tuấn. Nếu là phụ nữ bình thường sớm thì sớm đã nhìn đến há hốc mồm, hoặc là sắp chảy nước miếng.
Nhưng may mà Kỷ Hi Nguyệt từng nhìn thấy cơ thể của Triệu Húc Hàn. Tuy rằng cô không sánh như vậy, nhưng dáng người anh Hàn của cô cũng là hạng nhất, cho nên lực chấn động không đến mức quá lớn.
Cô nghĩ thầm người đàn ông này bảnh bao như thế, không phải muốn câu dẫn cô đấy chứ?
“Tiểu Nguyệt, em nghỉ ngơi xong rồi hả?” Thiết Quý Hoành nhìn thấy cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt xinh đẹp vô cùng, tôn lên nước da trắng tinh như tuyết, vô cùng mềm mại, thật sự có một loại thôi thúc muốn cắn một miếng.
Cô gái bé nhỏ này thật sự rất đẹp, hơn nữa bây giờ nhìn qua lại rất mỹ lệ. Sao vận may của anh ta sao lại tệ như vậy, nếu như anh ta quen cô ấy trước Triệu Húc Hàn thì có lẽ cô ấy sẽ trở thành bạn gái của anh ta rồi.
“Anh Thiết, anh có nói chuyện chúng ta ra ngoài cho Uý Mẫn Nhi không?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt chỉ nhớ chuyện này.
Thiết Quý Hoành sững sốt, nói: “Không có, anh nói cho cô ta làm gì, người phụ nữ đó quá xấu xa. Nếu như để cô ta biết, có lẽ cô ta sẽ bôi nhọ danh tiếng em, sao vậy? Cô ta biết rồi hả?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em biết anh Thiết sẽ không nói đâu, nhưng Uý Mẫn Nhi thật sự biết rồi, còn đi tìm anh Hàn để châm ngòi ly gián! Anh nói xem là ai đã nói cho cô ta? Anh Hàn tuyệt đối sẽ không nói, em cũng không thể nào, anh cũng sẽ không nói, chú và thím của anh Hàn cũng sẽ không nói. Anh Thiết, anh cảm thấy là ai sẽ nói cho Úy Mẫn Nhi?”
Sắc mặt Thiết Quý Hoành hơi khó coi, nói: “Nếu hai bên chúng ta đều không, như vậy chỉ có một khả năng, Uý Mẫn Nhi vẫn luôn theo dõi em và anh, không phải em, thì là anh!”
Anh ta nheo mắt lại, ngay sau đó như nghĩ đến điều gì, nói: “Quan hệ của anh và cô ta luôn bình thường, nếu không phải mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa cũng xem như là người Thiết gia thì cho dù kinh doanh Quốc tế Uý Lam rất lớn, anh cũng sẽ không có quan hệ gì với cô ta”
“Kỳ lạ thật, lẽ nào cô ta đang theo dõi em?” Kỷ Hi Nguyệt cũng nheo đôi mắt lại, ngay sau đó nói: “Nhưng em lại không hề cảm thấy mình bị người nào theo dõi, lẽ nào là không phát hiện?”
Thiết Quý Hoành cũng có vẻ mặt đầy nghi ngờ, nói: “Như vầy đi, anh đi tra thử xem, em đi dạo bên bờ biển trước, hoặc là lại nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh anh có thể cho em đáp án.” Nói xong Thiết Quý Hoành lập tức quay về phòng.
Kỷ Hi Nguyệt ngơ ngẩn, anh ta muốn kiểm tra thế nào? Máy tính? Nếu như có thể tra ra được, chỉ có thể nói anh ta cũng luôn theo dõi Uý Mẫn Nhi.
Kỷ Hi Nguyệt đứng trên ban công nhìn ra biển lớn, gió biển thổi bay tóc dài của cô, thoải mái đến mức đủ cảm thấy mơ màng buồn ngủ.
Rất nhanh, Thiết Quý Hoành đã đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: “Chúng ta quả thật bị người ta theo dõi.”
“Cái gì? Bắt đầu từ lúc nào?” Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt cũng khó coi, có phải chuyện cô đi trường Luật cũng bị Úy Mẫn Nhi biết không? Vậy dì Kim Duyệt Cầm sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
“Có lẽ là lúc máy bay trực thăng của anh rời khỏi thì Uý Mẫn Nhi đã. Có điều hẳn cô ta đã tra được khách sạn chúng ta vào ở, nói cho cùng cô ta cần thời gian để tra ra máy bay trực thăng của anh đi đâu.” Thiết Quý Hoành phỏng đoán.
“Ý của anh Thiết là buổi sáng chúng ta đi trường Luật sẽ không bị phát hiện đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Ừm, hẵn sẽ không, không thể nào nhanh vậy được. Có điều bây giờ cô ta đã biết anh và em ở khách sạn Holiday, đoán chừng đã phái người đến theo dõi chúng ta.”