Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Điểm này em đồng ý, có thể làm việc như vậy, không vĩ đại một chút không được.” Nhưng thật ra trong lòng cô đang nghĩ nơi này không biết có hài cốt mẹ của anh Hàn không.
Năm đó sau khi đào ra có để lại hay không, hoặc là chứa trong tủ nào đó ở chỗ này. Cô chưa từng hỏi qua Triệu Húc Hàn, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Nếu thật sự ở chỗ này, vậy chỉ có thể nói rõ cái chết của mẹ anh nhất định rất kỳ lạ, mới có tư cách ở chỗ này làm ví dụ học tập.
Kỷ Hi Nguyệt tự trách mình lúc trước không nghĩ tới vấn đề này, thế nên cũng không hỏi kỹ Triệu Húc Hàn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những tình huống này, không thể không khiến cô liên tưởng tới, nếu mẹ bị hãm hại chết, chính là chứng minh bà phát hiện nguyên nhân chết mà ngay cả dì Kim cũng không phát hiện, chắc chắn là cực kỳ hiếm thấy.
Vậy thì rất có thể sẽ bị bảo tồn xuống làm án lệ, để sau này cho sinh viên học tập.
Khả năng lớn nhất chính là được Triệu Húc Hàn mang về, hoặc là bị hung thủ phá hỏng, nhưng bất kể là nguyên nhân nào thì Kỷ Hi Nguyệt cũng tin rằng mẹ cô nhất định đã tìm được nguyên nhân cái chết.
Chỉ là tại sao mẹ không nói ra mà trực tiếp về nước? Sau đó còn bị hãm hại nữa?
Nếu đã biết kết quả, như vậy chắc hẳn dì Kim cũng biết, vậy tại sao dì Kim lại không chết?
Cũng chỉ có hai nguyên nhân, một là mẹ vẫn chưa nói cho bà biết nguyên nhân cái chết của mẹ Triệu Húc Hàn, hai là dì Kim bán đứng mẹ, thế nên mẹ chết, bà ấy sống.
Kỷ Hi Nguyệt hi vọng không phải là cái thứ hai. Suy cho cùng Kim Duyệt Cầm là bạn thân của mẹ, nhưng không biết vì sao Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khả năng này cao hơn khả năng kia.
Hôm nay cô muốn tìm được đáp án này, thật sự là mẹ sơ suất kết bạn?
Hai người nhìn tới nhìn lui từng dãy ngăn tủ, cũng không nhìn thấy ai. Chẳng lẽ chỗ này không có giáo sư sao?
Đi thẳng đến một cái cửa cuối cùng, bên trong mới thật sự là phòng làm việc. Trên mặt bàn đều là giấy tờ, phía sau còn có tủ sách, từng quyển sách trên tủ đều là từ điển lớn, thấy vậy Kỷ Hi Nguyệt chắc lưỡi, nếu là cô, tuyệt đối không có kiên nhẫn xem cuốn sách dày như vậy.
Trước mặt bàn, một nữ giáo sư mang mắt kính đang lật một quyển sách thật dày, còn dùng bút ở phác họa lên trên, hoàn toàn không biết hai người đang đứng nhìn bà xuyên qua cửa sổ kính.
“Chắc bà ta là Jenny.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Nhìn tuổi cũng giống, không biết có phải dì Kim hay không.” Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn bực. Nếu như người phụ nữ này là Kim Duyệt Cầm, nhưng không biết tiếng Trung hoặc tiếng Anh, vậy cô giao tiếp sẽ có khó khăn, nhưng có một số chuyện cô lại không muốn cho Thiết Quý Hoành biết, thế nên hi vọng mình có thể giao tiếp.
“Anh gõ cửa nhé?” Thiết Quý Hoành hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Gõ đi, không thể uổng công đến!”
Thiết Quý Hoành gõ cửa mấy cái, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nhìn người phụ nữ bên trong cửa kính lại không có phản ứng, hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu của mình.
Cô kêu Thiết Quý Hoành lớn tiếng hơn chút, Thiết Quý Hoành lập tức đập lớn tiếng lên.
Một hồi lâu người phụ nữ bên trong mới ngẩng đầu nhìn sang, Kỷ Hi Nguyệt vẫy tay với bà, bà ấy sửng sốt, sau đó đứng bật dậy.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn mắt kính thật dày của bà, đây là mắt kính cận độ cao.
Người phụ nữ mở cửa, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Xin hỏi bà phải là giáo sư Kim Duyệt Cầm không?”
Vẻ mặt người phụ nữ lập tức biến đổi, đẩy mắt kính nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hồi lâu sau mới nói: “Cô là?”
Kỷ Hi Nguyệt thở ra một hơi, xem ra bà ta biết nói tiếng Trung, bạn thân của mẹ không biết nói tiếng Trung thì thật sự có hơi không thể nào nói nổi.