‘Tôi thật sự không dám nữa. Anh Hàn đừng tức giận.” Kỷ Hi Nguyệt oan ức, những ngày tháng thế này làm sao mà sống yên ổn đây? Đúng là không dễ gì đối phó với đại ma vương.
Cơ thể của Triệu Húc Hàn từ từ thả lỏng, sau đó kéo tay cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt lùi lại nhìn anh, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là nước mắt, miệng thì bẹt ra, y chang như cô gái nhỏ không đòi được kẹo.
Đáng thương và trong sáng không sao tả được.
Khiến cho trái tim của Triệu Húc Hàn vốn muốn trừng phạt người phụ nữ này về tội nói dối bỗng nhiên mềm nhũn.
“Xin lỗi mà.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, chép miệng nói, sau đó hai tay còn níu lấy ống tay áo của anh lắc lắc, “Lần sau tôi sẽ không dám nữa.”
Triệu Húc Hàn bình tĩnh nhìn cô, hai mắt sâu không thấy đáy, trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ tủi thân đáng thương của người phụ nữ trước mặt.
“Ăn no chưa?” Triệu Húc Hàn không biết nói gì, nói xong câu này thì trên mặt có chút ngượng ngùng.
“Tôi, hôm nay tôi không có khẩu vị, muốn ăn chút đồ ngọt.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, nhưng vẫn giữ bộ dạng đáng thương như cũ.
“Được.” Triệu Húc Hàn gỡ cánh tay mà cô đang túm chặt ra, sau đó đi tới nhà bếp: “Thím Lý, gọi Tân Nguyệt đưa tới một bát chè tuyết yến.”
“Vâng, cậu chủ.” Thím Lý đáp lại một tiếng, lập tức đi gọi điện thoại. Ban nãy bà ở trong nhà bếp nghe không sót một chữ, suýt chút nữa cho rằng cậu chủ sẽ đánh Kỷ tiểu thư.
Bởi vì ai cũng biết cậu chủ rất ghét người khác nói dối. Không trung thực với chủ nhân tức là phạm vào đại kỵ của chủ nhân!
Nhưng không ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Kỷ tiểu thư lại biết lấy nhu khắc cương, cuối cùng cậu chủ còn gọi tráng miệng cho cô, xem ra là đã mềm lòng
Song điều này có phải đang chứng tỏ, cậu chủ là thật lòng thích Kỷ tiểu thư? Lẽ nào Kỷ tiểu thư sau này sẽ trở thành chủ mẫu?
Chủ mẫu của Triệu gia không phải chủ cậu chủ thích là được, bản thân người đó cũng phải có đủ tư cách để trở thành chủ mẫu. Mà vị Kỷ tiểu thư này ngoài diện mạo ra thì những thứ khác đều không có.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là cậu chủ cũng rất vất vả.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đi khỏi thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. May là cô cũng coi như hiểu biết đôi chút về đại ma vương, người đàn ông này quả là ăn mềm không ăn cứng.
Hơn nữa anh đối xử với cô rất tốt, lại còn gọi cho cô cả đồ tráng miệng từ nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt. Phần tâm ý với tư cách là bạn trai này tuyệt đối đạt được điểm tối đa.
Kỷ Hi Nguyệt về phòng, nụ cười lan tới đáy mắt, tâm trạng vô cùng tốt.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt lên ban công thì thấy Triệu Húc Hàn vừa kết thúc thái cực quyền, đưa mắt nhìn về hướng cô.
“Chào buổi sáng, anh Hàn, món tráng miệng hôm qua rất ngon.” Tinh thần của Kỷ Hi nguyệt rất tốt, mặc dù cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng cô biết chỉ có kiên trì mới có thể học thành công, rèn luyện hằng ngày sẽ làm cho cơ thể cứng cáp.
Trải qua sự việc của Tần Hạo và Trần Thanh, cô thật sự cảm thấy khả năng tự vệ là nhất định phải có. Bây giờ có thầy dạy tốt, còn không tốn tiền, nếu bản thân còn không cố gắng thì đúng là muốn trời đánh thánh phạt.
Triệu Húc Hàn ừ một tiếng: “Tiếp tục đi. Lát nữa tôi có việc đi trước, em nhớ phải tự giác.”
“Oh. Tôi biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, đây vốn dĩ là chuyện bản thân phải kiên trì mà.
Lúc tư thế không được chuẩn, Triệu Húc Hàn vươn tay ra nắn lại, lần này hình như nghiêm khắc hơn một chút, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không dám than, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.