“Không được!” Triệu Húc Hàn lập tức trừng mắt nhìn cô: “Anh đã nói rồi, em đừng nghĩ vậy nữa!”
“Em không phải nói đi du lịch, mà là em hẹn anh ta ăn cơm, lại dụ anh ta nói lời thật lòng.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
Triệu Phiên Vân và Triệu phu nhân nhìn hai người, đều biết vấn đề này thực sự rất khó quyết định.
Mặt của Triệu Húc Hàn vẫn tệ như cũ. Mặc dù anh biết Kỷ Hi Nguyệt muốn giúp anh hỏi rõ ràng, nhưng anh lại không qua được cửa ải này, cũng rất lo lắng và sợ hãi.
“Nếu chỉ là ăn cơm một bữa gì đó, hẳn là có thể đúng không, Húc Hàn?” Triệu Phiên Vân nói: “Cháu nên tin tưởng Tiểu Nguyệt.”
“Đúng vậy, Tiểu Nguyệt cũng chỉ vì muốn giúp cháu. Chuyện này đã tra tấn cháu rất nhiều năm rồi, bây giờ đã cách đáp án rất gần, lẽ nào cháu còn muốn nhẫn nhịn chờ đợi?” Triệu phu nhân nhìn Triệu Húc Hàn, nói rất đau lòng.
Triệu Húc Hàn liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Hai người thật sự cho rằng chỉ ăn một bữa cơm thì Thiết Quý Hoành lập tức sẽ nói ra? Mục đích của anh ta rất rõ ràng như khát, không thì sao sẽ lại đưa ra yêu cầu du lịch ba ngày!”
“Đàn ông đều có dã tâm, đây chỉ có thể chứng minh anh ta có ý đồ với Tiểu Nguyệt. Thành thật mà nói, thím không có phản đối đến thế. Tiểu Nguyệt yêu cháu, cháu cũng nên tin tưởng con bé. Mà Thiết Quý Hoành biết rõ Tiểu Nguyệt là bạn gái của Triệu Húc Hàn con, nếu Tiểu Nguyệt không muốn thì thím tin rằng cho dù anh ta có gan lớn bằng trời cũng sẽ không ra tay với Tiểu Nguyệt. Anh ta sẽ không bởi vì một người phụ nữ mà không màng đến lợi ích của Thiết gia và Thiết gia chủ, anh ta không có khả năng chịu đựng cơn giận dữ lôi đình của Triệu gia chủ.”
Triệu phu nhân suy nghĩ kỹ một lát rồi mới từ từ nói.
“Lời này không sai. Anh ta không có lá gan như vậy. Thực ra có giống như đang thử thách tình cảm của hai đứa không?” Triệu Phiên Vân đột nhiên nở nụ cười.
“Không, cháu không cần thử thách.” Triệu Húc Hàn lập tức lắc đầu.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức dở khóc dở cười, người đàn ông này thực sự quá không tin tưởng cô, lẽ nào bởi vì trước kia có Triệu Phiên Vân?
“Nếu em thực sự bị Thiết Quý Hoành câu dẫn mất thì chứng tỏ em không xứng với anh không phải sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh nói.
Đôi mắt Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm cô, Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp: “Anh nên biết, anh điều tra lâu thế kia cũng đều không có kết quả, lần này có thể là cơ hội duy nhất, em và anh ta chỉ ăn một bữa cơm mà thôi. Nếu anh ta thực sự muốn đi ra ngoài du lịch, chỉ một ngày, em tin anh ta cũng sẽ đồng ý. Đó là nếu anh ta mong muốn có được em như thế.”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn tái mét, trong con ngươi lập tức có sự phẫn nộ.
“Rốt cuộc anh tức giận cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói: “Em cũng muốn biết chân tướng! Anh thực sự cảm thấy em sẽ dễ dàng bị tên đàn ông biến thái kia câu dẫn đi? Anh coi em là loại người gì?”
Cơ mặt Triệu Húc Hàn đều vặn vẹo, Triệu phu nhân vội nói: “Húc Hàn, cháu cũng cần nghĩ cho Tiểu Nguyệt một chút, con bé rất yêu cháu, đây là muốn giúp cháu. Cháu ngẫm lại xem, nếu như năng lực có thể giúp cho người mình yêu nhưng lại không thể giúp được, tâm trạng này cũng không dễ chịu đâu.”
Triệu Phiên Vân lập tức gật đầu, nói: “Húc Hàn, con phải tin tưởng Tiểu Nguyệt, giống như Tiểu Nguyệt đã nói, nếu con bé thực sự muốn rời xa cháu, vậy sớm muộn hai đứa cũng sẽ đi đến bước này. Chia tay muộn không bằng chia tay sớm! Đây là một thử thách đối với hai người các cháu.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, nói: “Đúng, đây là thử thách, thử thách độ tin tưởng của anh đối với em!”
Triệu Húc Hàn thấy mặt nhỏ của cô nổi giận, nói: “Anh đã nói, không phải anh không tin tưởng em, là anh không tin tưởng Thiết Quý Hoành.”
“Vậy thì sao, em không phải trẻ con, em biếy xử lý vấn đề. Còn nữa, anh ta biết em là bạn gái anh, anh ta sẽ không dám ra tay đâu, trừ khi em đồng ý, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm anh, nói.
Triệu Húc Hàn rất bối rối, lập tức rất buồn bực, nói: “Anh, anh không thể để mất em.”