Triệu Húc Hàn gật đầu: “Bất luận thế nào thì anh ta cũng nói ra người này là Thiết Thiên Hoa, như vậy kế tiếp Triệu gia chúng ta có một vụ làm ăn lớn ở Tây Âu, trước đây có phần Uý gia, chỉ sợ lần này muốn chuyển lại cho Thiết gia rồi.”
“Nhưng anh Hàn, không phải anh ủng hộ anh Uý Tư Lí hả? Anh ấy cũng rất đáng thương.” Lúc trước Kỷ Hi Nguyệt nghe Thiết Quý Hoành kể lại, Uý Mẫn Nhi đã hãm hại người anh cả này của cô ta rất thảm.
Cô cũng tiện thể nói những chuyện này cho Triệu Húc Hàn, sau khi nghe xong, Triệu Húc Hàn nói: “Nếu Thiết Quý Hoành gia nhập, sau khi anh hủy bỏ hợp tác với Uý Mẫn Nhi thì tạm thời sẽ không để Uý gia rơi xuống, đó chính là Uý Mẫn Nhi kém cỏi, đến lúc đó anh lại giúp Uý Tư Lí, vậy thì có thể đưa Uý Tư Lí lên vị trí người kế nhiệm.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu cười nói: “Theo cách này, Uý Mẫn Nhi có thể sẽ chịu đả kích lớn.”
“Nếu cả Triệu gia và Thiết gia không hợp tác với Uý gia thì Uý Mẫn Nhi lập tức sẽ chịu thua lỗ. Có điều hai nhà chúng ta tạm thời cũng sẽ lỗ vốn, nhưng chỉ cần anh và Thiết gia hợp tác, như vậy thì chỉ có Uý Mẫn Nhi thiệt nặng, cô ta cũng sẽ lập tức mất đi vị trí gia chủ. Nếu như thật sự mẹ cô ta là hung thủ sát hại mẹ anh thì anh sẽ khiến cô ta đền mạng!” Trong ánh mắt Triệu Húc Hàn đều là hung hãn và sát khí.
“Vấn đề kinh doanh anh tự mình quyết định là được. Bây giờ em rất muốn biết người đã gọi điện cho Thiết Thiên Hoa là ai?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất hiếu kỳ, người này khẳng định là nhân vật mấu chốt.
Triệu Húc Hàn vừa nghe xong, sắc mặt lại lập tức khó coi.
“Thiết Quý Hoành sẽ không nói đâu, anh ta không có ngốc vậy, đây là một con át chủ bài.” Triệu Húc Hàn bực bội, nói.
“Trừ khi em cùng anh ta đi du lịch ba ngày!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, nói: “Anh cũng đừng nóng giận, nghe em nói.”
Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt duỗi ra hai tay đè vai của Triệu Húc Hàn lại.
Trong đôi mắt to của cô có sự nghiêm túc, cẩn thận, còn có cả đau lòng.
Ban đầu Triệu Húc Hàn muốn nổi giận, trách cô vài câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô như vậy, muốn nói mấy lời tổn thương cũng lại sững sờ không nói ra được.
“Anh Hàn, thực ra chuyện này chẳng có gì to tát cả. Em không phải Kỷ Hi Nguyệt lúc trước nữa, em biết khí công, thực lực cũng không thấp hơn Thiết Quý Hoành. Dù cùng anh ta du lịch ba ngày thì sao? Anh cho rằng anh ta có thể cướp em đi, hay sẽ cưỡng ép em?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh.
“Anh Hàn, anh tin em không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi anh.
“Anh tin em, nhưng anh không tin anh ta!” Triệu Húc Hàn thở khí ra mũi.
“Em cũng không tin những gì anh ta nói, quả thực chính là ra vẻ đạo mạo. Nói cái gì mà xem em như em gái, thực ra em cũng nhìn ra anh ta thật sự có hứng thú với em, có lẽ bởi vì em là bạn gái của Triệu gia chủ anh, vì thế anh ta có loại dục vọng muốn so sánh với anh, còn nhất định muốn biết tại sao em có thể khiến người đàn ông ưu tú như anh thích.”
Kỷ Hi Nguyệt nhếch mép cười nói: “Nhưng cho dù anh ta có ý nghĩ xấu gì, ở chỗ em cũng vô dụng. Một, em ghét người đàn ông này cho nên sẽ không cho anh ta bất cứ cơ hội nào. Hai, anh ta không biết em biết khí công, dù anh ta gây rối với em, em chỉ cần một giây để anh ta tuyệt tử tuyệt tôn. Ba, trường hợp xấu nhất, em còn có bệnh tâm lý, anh ta làm sao có thể có được em? Cho nên anh Hàn à, em cảm thấy vụ làm ăn này vẫn có thể thử, suy cho cùng người đó cũng liên quan đến nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ anh.”
“Không! Anh không đồng ý! Anh ta không thể chạm một ngón tay nào vào em!” Triệu Húc Hàn lập tức như hung thần ác sát.
“Em cũng sẽ không để anh ta chạm vào em! Em nói là trường hợp xấu nhất.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.
“Không, nếu như anh phải dùng bạn gái để trao đổi thông tin, anh thà không cần! Anh tin mẹ anh cũng sẽ không cho phép anh làm điều này! Đã chờ nhiều năm như vậy, anh đợi tiếp chẳng sao, mẹ anh nhất định cũng sẽ thông cảm cho anh.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Cho nên, em cũng đừng nghĩ nữa!”