Triệu phu nhân lắc đầu, nói: “Bây giờ không đau, chỉ là bác sĩ nói bị trật xương, muốn hồi phục có thể sẽ cần thời gian khá dài. Dù sao phải chỉnh vị trí lại cho đúng mới được.” Triệu phu nhân vừa nghĩ đã thấy rất đau.
Khuôn mặt già của Triệu Phiên Vân cũng trở nên khó coi, nói: “Trật xương? Thật sự nghiêm trọng. Như vậy chắc sẽ đau đớn lắm. Tại sao lại có thể thế này? Tên khốn đáng chết kia!”
Sắc mặt Triệu Phiên Vân tái mét, ngay sau đó ông ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Kỷ tiểu thư, cám ơn cô!”
Kỷ Hi Nguyệt nhoẻn miệng cười: “chú hai không cần khách khí.”
Triệu Phiên Vân ngẩn người, nhìn qua Triệu phu nhân. Triệu phu nhân cười với ông ấy, lập tức nói: “Anh nghỉ ngơi chút trước đi, nhất định anh đã rất mệt rồi.”
“Anh không mệt, em hù chết anh rồi.” Triệu Phiên Vân ngồi xuống bên mép giường bà, trò chuyện với Triệu phu nhân hồi lâu, lúc này những người khác đều dư thừa.
Trong mắt hai ông bà chỉ có đối phương. Kỷ Hi Nguyệt nhìn qua Triệu Húc Hàn, hai người cũng nhìn nhau cười, trong lòng tâm ý tương thông, bởi vì bọn họ cũng hi vọng tình cảm tương lai sẽ giống như hai người trưởng bối này.
Úy Mẫn Nhi rất buồn bực, chỉ có thể đi nói với Mao quản gia về bữa cơm chiều. Mao quản gia nói rất nhanh sẽ có người đưa tới, ngay sau đó Úy Mẫn Nhi tiến vào bố trí cái bàn, đặt bên cửa sổ.
Phòng bệnh này là phòng lớn nhất ở đây, cho nên vẫn có thể đặt một cái bàn ăn tròn. Thật ra mọi người cũng không phải nói muốn ăn cơm, chỉ là Úy Mẫn Nhi gấp không đợi được muốn Triệu Phiên Vân bày ra thái độ muốn Triệu Húc Hàn kết hôn với cô ta.
Nếu không thì Triệu Húc Hàn sẽ mất đi một phiếu Tây Âu, như vậy trong hội nghị thương nghị cuối năm của Triệu gia chủ, vị trí gia chủ của anh sẽ tràn ngập nguy cơ. Tin rằng vì điều tra chuyện năm xưa của mẹ anh thì anh nhất định sẽ không từ bỏ lá phiếu này của Triệu Phiên Vân.
Huống chi tất cả mọi người đều biết quan hệ chú cháu giữa Triệu Phiên Vân và Triệu Húc Hàn vẫn luôn rất tốt, nếu như trở mặt thành thù, chỉ sợ những người quản lí ủng hộ Triệu Húc Hàn cũng sẽ có sự thất vọng và dao động.
Cho nên bây giờ trong lòng cô ta đã khá bình tĩnh lại, dù sao người rất nhanh sẽ thấy khó chịu là Kỷ Hi Nguyệt, cô ta nhẫn nại thêm một chút là được rồi, xem các người có thể ân ái tới khi nào.
“Tiểu Nguyệt, con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi. Bây giờ thím không còn đau nữa, cảm giác có thể ngồi dậy được rồi.” Triệu phu nhân nói.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Thím có cảm thấy hai chân có cảm giác không?”
Tuy rằng Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn dùng khí công, nhưng cô không có dùng hết toàn lực như lúc Hạ Tâm Lan bị thương, dù sao việc này rất nguy hiểm. Còn mặt khác chính là cô cần Triệu Phiên Vân biết chỉ có chính cô xoa bóp mới có thể giúp cho vợ ông không bị đau đớn, như vậy nếu ông ấy muốn giúp Úy Mẫn Nhi ép hôn thì có phải cũng nên cân nhắc chút không.
Triệu phu nhân sửng sốt, bà cũng quên mất việc này, dù sao nửa thân dưới vẫn chưa có cảm giác, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong, bà nháy mắt, nói: “Có, có, thím, thím muốn đi vệ sinh?”
Trước đó bà còn lo lắng bản thân sẽ không khống chế được tiểu tiện chẳng hạn, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân có cảm giác.
Triệu Phiên Vân vội la lên: “Chẳng lẽ trước đó em không có cảm giác?”
“Đúng vậy. Em còn cho là tôi đã tàn phế rồi chứ. Trước đó bác sĩ nói sau khi có hình chụp sẽ đưa cho em ống dẫn, nhưng bây giờ em cũng có cảm giác.” Triệu phu nhân rất kích động.
“Vậy thật tốt quá. Thím, vậy cháu đỡ thím đi WC nhé?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đứng dậy, đến giúp đỡ bà.
“Để tôi, để tôi.” Triệu Phiên Vân nói thẳng, sau đó ông ấy muốn bế bà xã của ông ấy lên.
“Chú hai, để con đi!” Triệu Húc Hàn vội vàng đứng lên: “Chú cũng không thể động tới thắt lưng.” Ý trong câu nói này tuy khó nghe nhưng anh muốn nhắc nhở chú mình, ông ấy cũng đã cao tuổi rồi, muốn bế Triệu phu nhân thì vẫn cần thể lực.