“À thì, Ngô Phương Châu, mặc dù không đưa tin nhưng có thể nói cho tôi biết chút tiến triển được không? Dù sao tôi cũng đã hứa với Trương Cầm là giúp chị ấy tìm túi xách.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất muốn biết sự tình bên trong, cô cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến tên súc vật Tần Hạo.
Ngô Phương Châu nhìn Tiểu Lục. Tiểu Lục nhún nhún vai, “Các anh nói chuyện đi. Tôi vẫn chưa ăn sáng, đi ăn chút gì đó rồi về lấy khẩu cung sau cũng được.”
Ngô Phương Châu cười cười, lại đưa mắt nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông lập tức nói: “Để tôi đi xem anh Béo thế nào rồi, không thể để anh Trần bắt nạt được.”
Hai người thức thời rời khỏi. Kỷ Hi Nguyệt nhìn bóng lưng của Liễu Đông mà bật cười, tên nhóc này từ bao giờ mà biết điều thế không biết?
“Ngô Phương Châu, ây da, gọi cả tên cả họ thực sự có chút xa lạ. Tôi gọi anh là anh Tiểu Ngô nhé?” Kỷ Hi Nguyệt đẩy lại gọng kính đen, cười cười nói.
Ngô Phương Châu nhìn vào đôi mắt sáng quắc sau cặp mắt kính của cô rồi gật đầu nói: “Được, đương nhiên là không thành vấn đề.”
“Vậy anh Tiểu Ngô, người mà anh bắt được là tên lái mô-tô hay là người ngồi trong xe tiếp nhận túi xách?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
“Là tên lái mô-tô, hắn ta là một tên tội phạm từng có tiền án tiền sự. Tiểu Lục nói, tên này khai nhận là có người cho hắn tiền để đi lấy túi xách, những chuyện còn lại thì không biết. Sống chết cũng không khai ra ai là người cho hắn tiền.” Ngô Phương Châu nhíu mày, “Nhưng tôi chắc chắn sẽ điều tra ra.”
“Anh Tiểu Ngô, anh nhớ cẩn thận. Tôi cứ cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm.” KỶ Hi Nguyệt cứ có linh cảm.
“Ừm tôi biết rồi. Phải rồi, về chuyện cô kêu tôi điều tra Tôn Mai ra nước ngoài.” Ngô Phương Châu lại nhíu mày, “Xuất nhập cảnh có ghi chép, Tôn Mai quả thực đã đi Úc, nhưng người nhà cô ấy nói không liên lạc được.”
“Sao, đừng nói xảy ra chuyện ở bên Úc rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới điều này đầu tiên.
Ngô Phương Châu lắc đầu nhíu mày nói: “Chưa thể xác định. Bây giờ phải cần lãnh đạo phê duyệt tôi mới có thể liên hệ với cảnh sát phía bên đó để nhờ giúp đỡ tìm người.”
“Được. Tôi cũng không gấp gáp. Nếu thực sự xảy ra chuyện, e là có nôn nóng cũng không có ích gì. Hy vọng cô ấy bình an.” Tim Kỷ Hi Nguyệt đập thình thịch. Thầm nghĩ Tần Hạo có thể máu lạnh đẩy cô từ tầng hai tám xuống thì chuyện giết Tôn Mai cũng có thể xảy ra.
“Chuyện này liên quan đến vấn đề tài chính nội bộ của bất động sản Kỷ Tinh. Đợi tôi xuất viện rồi sẽ qua đó điều tra tình hình cụ thể xem thế nào. Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô biết tiến triển của sự việc.” Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười xán lạn.
Nội tâm Kỷ Hi Nguyệt có chút kìm nén. Xem ra dù thế nào cũng dính dáng tới công ty của bố cô. Hy vọng bố cô đừng nhận thêm đả kích nữa, nhưng cô lại không thể nói ra.
Cô không có chứng cứ xác thực, một khi nói ra chuyện của Tần Hạo chỉ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ với cô, mà cô không thể để người khác coi mình như một người lập dị ‘chưa bói đã biết’.
“Cảm ơn anh Tiểu Ngô. Tôi chỉ là quá tò mò thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, cô cảm thấy Ngô Phương Châu rất tốt với cô, thông thương mà nói thì chẳng có cảnh sát nào để ý đến cô cả.
“Cô đừng khách sáo. Tôi cũng muốn nói với cô, dù sao thì tuổi nghề của tôi cũng còn trẻ nhưng lại được cô tin tưởng hỗ trợ như vậy. Cảm ơn cô, Tiểu Nguyệt.” Ngô Phương Châu có chút thẹn thùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, thì ra là như vậy. Mọi người đều là người mới bước chân vào xã hội, rất cần sự động viên và thừa nhận của người bên cạnh.
“Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra.
Ánh mắt Ngô Phương Châu nhất thời sáng lên, vươn tay ra bắt tay với cô, hai người nhìn nhau cười ẩn ý.
“Tiểu Nguyệt, cặp mắt kính này có phải đã che giấu đi dung mạo của cô rồi không? Đáng ra cô phải rất xinh đẹp mới đúng.” Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt sững sốt, có chút ngại ngùng khẽ vén lại mái tóc ngắn: “Vì tôi đẹp quá nên mới che giấu bớt đi đấy, nếu không đàn ông theo đuổi nhiều quá tôi làm sao làm việc đây.”
Nói xong cô còn nghịch ngợm hất cằm.