Kỷ Hi Nguyệt hờ hững cười: “Thiết chủ nhân, tôi không ngờ là mình lại được nể mặt thế đấy. Nếu Thiết chủ nhân đã kiên trì như vậy, được thôi, tôi sẽ đưa ra một điều kiện. Nếu anh làm không được, sau này không được bám lấy tôi nữa. Nếu anh có thể làm được, tôi sẽ tha thức cho sự lỗ mãng của anh trước đây.” Kỷ Hi Nguyệt đã sớm nghĩ ra một điều kiện, một điều kiện vô cùng hóc búa.
Thiết Quý Hoành thoáng mừng rỡ: “Được. Cô nói đi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Kỷ Hi Nguyệt bước đến bên cạnh một chậu hoa không biết tên là gì, cúi đầu thưởng thức hương hoa, sau đó quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp với Thiết Quý Hoành đang sốt ruột.
Trái tim của Thiết Quý Hoành lại đập hẫng một nhịp. Tại sao người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy? Nụ cười của cô hệt như giọt băng trong ngày nắng nóng, tan vào trái tim anh ta, khiến anh ta cảm giác rất thoải mái.
“Vậy tôi nói đấy nhé.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt có vẻ rất tốt, nụ cười với Thiết Quý Hoành cũng càng lúc càng kinh diễm động lòng người.
Ánh mắt của Thiết Quý Hoành khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó khẽ gật đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc và căng thẳng.
“Điều kiện của tôi là, Thiết chủ nhân có thể hỗ trợ Úy Tư Lý thay vì Úy Mẫn Nhi được không?” Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi cất tiếng, ánh mắt có thể nhận ra khuôn mặt của Thiết Quý Hoành rõ ràng đã sửng sốt và cứng đờ.
Điều kiện vừa thốt ra, hai người liền bốn mắt nhìn nhau, đứng hình một lúc khá lâu.
Trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt thấp thoáng ý cười, nhưng sự sắc bén và khinh thường dưới đáy mắt không thể che giấu được.
Còn Thiết Quý Hoành thì vừa kinh ngạc vừa bối rối, đáy mắt đầy sự rối rắm, rõ ràng đây là một vấn đề bất ngờ ngoài dự kiến và khá hóc búa với anh ta.
Công việc làm ăn của Quốc Tế Úy Làm và Thiết gia phát triển vững chắc là vì mẹ của Úy Mẫn Nhi, Thiết Thiên Hoa, hơn nữa chủ nhân của Quốc Tế Úy Lam và phu nhân đều ủng hộ Úy Mẫn Nhi, còn Úy Tư Lý tuy là con trưởng, nhưng lại bị thất sủng.
Cho nên Thiết Quý Hoành cũng phải thuận theo sở thích của bọn họ, bất kể công việc kinh doanh gì cũng ủng hộ Úy Mẫn Nhi, thành ra điều kiện này của Kỷ Hi Nguyệt thực sự quá lớn.
“Sao thế? Làm không được à? Vậy Thiết gia nhớ nói lời giữ lời đấy nhé. Sau này tốt nhất nên cách xa tôi một chút. Tôi không muốn có một người bạn như anh đâu. Đương nhiên tôi sẽ không phá hỏng tình cảm và chuyện làm ăn giữa anh và Triệu gia trước đây. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta. Xin lỗi không tiếp chuyện nữa nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì xoay người đi về hướng nhà vệ sinh, khóe miệng gợn lên một nụ cười lạnh lẽo. Điều kiện này đủ khiến cho Thiết Quý Hoành rối rắm rồi đây.
Có điều, nếu anh ta không phải là người sống tình cảm, thiếu đi một người bạn như cô thì đã làm sao? Xét cho cùng thì mối quan hệ kinh doanh này cũng quá lớn, vì cần một người bạn mà đắc tội với đối tác kinh doanh thì quá sức phi lý.
Thiết Quý Hoành đứng im bất động nhìn theo bóng lưng Kỷ Hi Nguyệt, mây mù trong mắt càng đậm hơn, nhất thời không biết phải làm thế nào mới đúng.
Nhưng có một điểm mà Thiết Quý Hoành có thể khẳng định, đó là Kỷ Hi Nguyệt không hề đơn giản và bình thường như vẻ bề ngoài. Có lẽ cô không phải là người tu luyện khí công, nhưng chắc chắn là một cô gái rất thông minh.
Một yêu cầu như vậy, không phải người nào cũng có thể đề cập, rõ ràng là cô đang lót đường cho Triệu Húc Hàn.
“Thiết chủ nhân?” Úy Mẫn Nhi xuất hiện bên cạnh Thiết Quý Hoành.
“Úy tiểu thư.” Thiết Quý Hoành lại trở về vẻ mặt lạnh lùng.
Ở trong mắt Thiết Quý Hoành, tuy Úy Mẫn Nhi rất ưu tú về nhiều mặt, nhưng cô ta không phải là kiểu người làm hài lòng người khác, nên với cô ta, Thiết Quý Hoành quả thực không có cảm giác nam nữ, cùng lắm chỉ xem cô ta như đối tác làm ăn mà thôi.
“Hình như Thiết chủ nhân rất có hứng thú với Kỷ tiểu thư nhỉ.” Úy Mẫn Nhi cười nói.
“Cô ấy là một người phụ nữ rất thú vị. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao Triệu chủ nhân lại yêu cô ấy sâu sắc rồi.” Thiết Quý Hoành nói như vậy là hoàn toàn không cho Úy Mẫn Nhi chút mặt mũi.